Vong Xuyên
Mở đầu
Ta mang thai con của hoàng tử nước địch.
Ngày sinh con, Ninh Tuy Chi dẫn theo ngàn quân vạn mã, đích tiêu diệt quốc gia của .
Hạt Dẻ Rang Đường
Trước mặt Ninh Tuy Chi, ôm lấy đứa con của chúng , nhảy xuống từ tường thành.
Vậy mà trọng sinh, về ngày cập kê.
Đường Lê vẫn tươi gọi là công chúa.
Kiếp , hoàng hậu Ninh quốc của Ninh Tuy Chi nữa, càng rời xa Ôn Tử Diệp.
Mở đầu
Ta mở mắt , thấy một dòng sông dài, phía mơ hồ trôi lững lờ một chiếc đò, chân là một vùng đầy hoa trắng.
Ta từng Ôn Tử Diệp , khi con c/h/ế/t , sẽ đến bờ Vong Xuyên, nơi tràn ngập sương mù và đầy hoa Mạn Đà La trắng.
Nếu kiếp còn chấp niệm dứt, thể lựa chọn bước qua ranh giới Vong Xuyên, mà về hướng ngược , như thế sẽ cơ hội trở về nơi chấp niệm khởi đầu.
Lúc đó từng hỏi Ôn Tử Diệp: “Vậy chẳng ai cũng về ?”
Ôn Tử Diệp khép quyển truyện, dịu dàng dùng đầu ngón tay vuốt tóc mai , giọng mát lạnh như lá bạc hà, dễ vô cùng:
“Không ai cũng .” Ánh mắt về xa xăm:
“Yên Yên, ai cũng thể chấp nhận sự thật ẩn chấp niệm, cũng ai cũng dũng khí đầu.”
“Tử Diệp, dám ?” Ta ngẩng đầu chằm chằm.
Ôn Tử Diệp liếc một cái, vẻ chê bai:
“Ta Ôn Tử Diệp thể chấp niệm gì chứ? Cùng lắm là khác chấp nhất với thôi, liên quan gì đến ?”
Lúc câu đó, nét mặt trông đáng ăn đòn như thường lệ.
Không hiểu cách nào mà thể dung hòa hai khí chất đối lập là mỉa mai và dịu dàng, đến mức chút gượng gạo.
Hồi ức đột ngột kết thúc.
Ta rùng một cái, mới nhận chỗ thật lạnh, như hầm băng .
Cho nên… c/h/ế/t ?
Ta nhớ tên , cũng nhớ c/h/ế/t như thế nào.
nhớ gương mặt và giọng của Ôn Tử Diệp, nhớ cả độ cong nơi khóe môi khi mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/mo-dau.html.]
Bỗng nhiên, thấy thêm một nữa.
Vì , dứt khoát , về phía ngược với bờ sông Vong Xuyên.
Trong khoảnh khắc , ánh sáng chan hòa khắp đất trời, chùm sáng chói mắt bao phủ lấy .
Hàng vạn khung cảnh lượt lướt qua mắt , thấy gương mặt thương Ôn Tử Diệp, khuôn mặt nghiêm nghị của phụ hoàng, vẻ ngây thơ đáng yêu của thị nữ cận Đường Lê…
Và cả… Ninh Tuy Chi, hoàng tử của Ninh quốc, cũng là hoàng đế của Ninh quốc, phu quân của — gương mặt của .
Ta nhớ .
Ta là Tần Yên, trưởng công chúa của Tề quốc.
Ngày sinh con cho Ninh Tuy Chi, dẫn quân tiêu diệt Đại Tề, quốc gia của .
Một giọt lệ lặng lẽ lăn nơi khóe mắt.
Rồi mắt tối đen hỗn loạn.
Khi ý thức, thấy một giọng quen thuộc mà xa lạ vang lên bên tai, khúc khích:
“Công chúa của ơi, bánh giòn nho xanh ấm ăn với rượu, để nguội sẽ ngon nha!”
Sương mù và bóng tối mắt dần tan biến, tầm trở nên rõ ràng, thấy một khuôn mặt non nớt tươi .
Tóc búi hai bên, mặc váy xanh nhạt, đơn sơ mà lanh lợi.
Ta cố gắng mở miệng: “…Đường Lê?”
“Nô tỳ đây ạ!” Đường Lê tươi:
“Hôm nay là lễ cập kê của công chúa đó, chẳng lẽ quên ?”
Ta hít một thật sâu: “Lễ cập kê?”
Đường Lê đưa tay chạm trán :
“Chẳng lẽ công chúa còn tỉnh ngủ ! Tối qua còn sáng nay thức dậy ăn bánh giòn nho xanh, Đường Lê chuẩn sẵn cho đó! Công chúa nè!”
Ta đĩa bánh giòn nho xanh mặt, ngây vài giây bừng tỉnh.
Bây giờ là năm thứ ba mươi chín Tề Nhân Đế!
Hôm nay chính là lễ cập kê mười lăm tuổi của — Tần Yên, trưởng công chúa của Đại Tề!
Giang sơn Đại Tề vẫn còn nguyên vẹn, còn một năm nữa mới trở thành hoàng hậu của Ninh Tuy Chi, và hôm nay sẽ gặp Ôn Tử Diệp!
Ta thật sự trọng sinh !