9.
Ta vẫn… mang thai con của Ninh Tuy Chi.
Gần đây, thường xuyên nhận thư của phụ hoàng, nhưng niêm ngày đều là từ nửa năm , dẫu hai nước cách quá xa.
Ta đều hồi âm, từng tờ thư đóng ấn quốc ấn của Tề quốc, mang theo thở của mẫu quốc.
Có một , khi đang thư, một cơn buồn nôn ập đến khiến ngất xỉu ngay tại chỗ, Đường Lê sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, bánh nho rơi lăn khắp đất.
Tỉnh nữa, ở trong Điện Vĩnh An, Ninh Tuy Chi ngay bên cạnh, nắm tay thật chặt.
Bên là một hàng thái y đang quỳ, miệng rối rít:
“Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng hậu!”
Đôi mắt Ninh Tuy Chi ánh lên niềm vui khôn xiết:
“A Yên… chúng con , nàng thấy ? Chúng con !”
Ta thấy .
Ta thật sự vui…
cũng buồn.
Mà nỗi buồn , thể để lộ một chút nào.
Ta chỉ thể cùng .
Sau khi lui xuống, tay của Ninh Tuy Chi vẫn còn run nhẹ.
Chàng cha đầu, dĩ nhiên là kích động.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y :
“A Tuy.”
Chàng thoáng sững , dịu dàng đáp :
“Ta đây.”
Ban ngày mà chủ động gọi như , là chuyện hiếm.
“Ngày sinh… thể ở trong cung, đừng rời ?”
Ta , nước mắt rơi:
“A Tuy, sợ… sợ đau… và còn sợ sẽ c/h/ế/t.”
Chàng lập tức ôm chặt lấy :
“Được, … đến lúc đó nhất định sẽ ở bên A Yên, Tuyệt đối rời … Nàng đừng sợ… đừng sợ…”
Ta vì sợi dây trong tim đứt phựt, tất cả ấm ức, lo sợ bấy lâu nay dâng lên như sóng trào:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Mẫu hậu của … mất chính là lúc sinh … A Tuy, hứa với … đến hôm đó, nhất định ở … Nếu , sẽ vượt qua … Ta mà… chỉ cần ở bên… chắc chắn sống nổi …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/9.html.]
Gương mặt Ninh Tuy Chi lúc thoáng hiện vẻ kinh hoàng từng thấy:
“Không như ! Không … A Yên, nàng tin , ? Được ?”
Ta , Ninh Tuy Chi thật sự sợ hãi.
Chàng… vẻ như thật sự yêu .
Từ hôm đó, trong cung đều trở nên cẩn trọng vô cùng.
Ninh Tuy Chi cũng lệnh cho tăng cường thị vệ, cung nữ trong điện .
Hôm nay, Đường Lê nhỏ với :
“Sáng nay Hoàng thượng giận dữ mặt triều thần, còn kết thúc sớm buổi chầu.”
Ta hiểu rõ trong lòng.
Hậu cung của Ninh Tuy Chi hiện vẫn bỏ trống, là đầu lục cung, thực chất chẳng quản gì cả.
Giờ thiên hạ thái bình, triều thần nhất định sớm muộn cũng sẽ đề nghị tuyển tú, chỉ thiếu một mồi lửa.
Mà mồi lửa … dễ tìm.
Tháng , tin, tháng Tây Vực sẽ dâng cống, cùng đến còn công chúa của họ.
Công chúa đó, từng gặp ở kiếp .
Thật sự là tuyệt sắc giai nhân, còn múa.
So với nàng , chẳng sở trường gì để khoe.
Nói thật … nếu thì chỉ là nét chữ tiểu khải mà năm xưa Ôn Tử Diệp từng dạy thôi.
Đường Lê chuyện, khẽ lầm bầm:
“Nương nương, thần cảm thấy… Bệ hạ thật lòng với đấy. Ngoài Tề vương … ngài là đối với nhất.”
Ta nàng đang gì, đang bóng gió mắng khác.
Cũng đúng thôi.
Ai bảo kiếp của , chỉ hai nam nhân thật lòng…
Mà yêu nhất… là thể giữ.
Ôn Tử Diệp, đội đấu lạp, hai cứu khỏi nước lửa, khiến rung động… im lặng biến mất khỏi thế giới của Tần Yên, mãi mãi xuất hiện nữa.
Ta thực sự yêu Ninh Tuy Chi ?
Ta yêu chứ.
giờ đây, giữa và , là một cách mang tên “quốc thù”.
Mà là duy nhất thế gian rõ sự thật .
Thật đáng thương .