1.
Ta ăn xong bánh giòn nho xanh, uống nửa chén ngọc lộ quỳnh tương.
Đường Lê đỡ bước khỏi phủ công chúa, lúc trời quang mây tạnh, đường phố dân gian nhộn nhịp, trong ngoài tràn đầy khí lành an hòa.
Phụ hoàng của – Tề Nhân Đế – trong ngày hôm đó ban chiếu đại xá thiên hạ, khắp nơi cùng vui mừng vì trưởng công chúa của bản triều, Tần Yên, bước tuổi cập kê.
Theo quy định của Đại Tề, các thị vệ trong cung sẽ hộ tống công chúa đến tuổi cập kê ngoài cung đến chùa Duyệt Thần cầu phúc, để cầu cho Đại Tề mưa thuận gió hòa trong năm tới, cầu cho bản gặp nhân duyên .
Kiếp , kiệu, trò chuyện suốt dọc đường với Đường Lê;
kiếp , chỉ nhắm mắt dưỡng thần, khiến Đường Lê lúc thì chạm cái , lúc thì cái , trông như đinh mọc ghế .
Nhìn dáng vẻ , nhịn bật :
“Đừng nhúc nhích nữa, để nghỉ một chút ?”
Đường Lê thở phào: “Nô tỳ cứ tưởng công chúa vui cơ.”
Ta vén nhẹ một góc rèm kiệu, khóe môi khẽ cong:
“Sao chứ? Ta còn vui đến kịp đây .”
Tới chùa Duyệt Thần, đông như hội.
Vừa Đường Lê đỡ xuống kiệu, nhịn mà quanh bốn phía.
Lúc chỉ còn đến nửa canh giờ nữa là sẽ gặp Ôn Tử Diệp.
Ta bước nghiêm chỉnh theo dòng , đảo mắt tìm kiếm bóng hình .
Cho đến khi một bóng dáng màu y phục trắng lướt qua tầm mắt, nữa thấy thiếu niên mà ngày đêm mong nhớ.
Ta sẽ xuất hiện ở đây, nhưng khi thực sự mắt, vẻ thật.
Giống hệt kiếp , Ôn Tử Diệp đội đấu lạp trắng che mặt, ngược dòng , cúi đầu như nhận .
Đường nét khuôn mặt lờ mờ lớp sa, khiêm tốn nhưng vẫn chói mắt.
Đường Lê từng nhỏ với trong sách chuyện tình:
“Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử” chính là miêu tả mắt đây.
Giây tiếp theo, ánh mắt Ôn Tử Diệp đột ngột ngước lên, chạm ánh của .
Ta lập tức nín thở, suýt nữa kìm mà gọi tên .
chỉ hờ hững cụp mắt xuống, tiếp tục gạt đám đông bước , để cho một bóng lưng xa lạ.
Ta khẽ trong lòng: Tần Yên ơi là Tần Yên, suýt quên mất, hiện giờ vẫn quen ngươi cơ mà.
Giọng Đường Lê kéo về thực tại:
“Công chúa, phương trượng Tầm Nhân đang đợi bên trong ạ.”
Ta một bước nơi sâu trong chùa.
Hai bên đường lát đá cuội là rừng trúc xanh um, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo.
Ta đưa tay đẩy cánh cửa gỗ cổ xưa, thấy phương trượng Tầm Nhân đang thắp một nén hương.
Nghe thấy động tĩnh, ông chỉ mỉm , tay vẫn dừng .
“Lâu gặp, Bình Dương công chúa.”
Ta thoáng sửng sốt, nhưng vẫn quên lễ nghi, lập tức hành đại lễ:
“Tần Yên bái kiến phương trượng Tầm Nhân. Không ý phương trượng là… từng quen ?”
Kiếp , và ông xem như quen .
kiếp , lẽ giờ vẫn là đầu gặp mặt.
Vậy vì những lời ông giống như kiếp ?
Phương trượng Tầm Nhân chuỗi phật châu, giọng chậm rãi:
“Phật , chuyện tự độ, tiền trần nhân quả, duyên khởi duyên diệt, định , thể .”
Ta càng càng hồ đồ, nhưng vẫn nhớ nghi lễ, ngoan ngoãn cùng phương trượng Tầm Nhân bái Phật cầu phúc.
Ta quỳ bồ đoàn, cầu xin Phật tổ phù hộ bách tính Đại Tề yên , ban cho đất nước muôn đời thái bình, đừng để xảy cảnh tranh đoạt quyền lực, c/h/é/m g/i/ế/t lầm than; mong Đại Tề mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/1.html.]
Ta khấn thầm ba , dập đầu lạy tạ phương trượng.
Ra khỏi hậu viện của chùa, lập tức đường tắt vòng qua rừng trúc, hướng về phía ký ức chỉ dẫn.
Lần đầu gặp Ôn Tử Diệp là một sự tình cờ.
Hôm đó lạc đường trong rừng trúc, vô tình rẽ nhầm ngõ cụt, đụng một nhóm hắc y nhân mang đao đang vây đánh một thiếu niên vô cùng tuấn tú…
Thiếu niên đội đấu lạp, mặc một y phục trắng, tóc buộc nửa, vài lọn tóc đen buông nơi tai, như bước từ tranh vẽ.
Động tĩnh của khiến mấy tên hắc y nhân phân tâm, thiếu niên lập tức chớp lấy cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Ta hồn thì nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo chạy, cuối cùng hai trốn gầm cầu, mãi đến nửa đêm mới ám vệ phụ hoàng phái tìm thấy.
Với một diễn biến chuyện như , việc sống trải qua một nữa, dễ thì dễ, khó cũng chẳng sai.
Khi thấy mấy bóng đen ở ngõ cụt, cảm xúc đầu tiên của sợ hãi mà là vui mừng.
Mấy tên hắc y nhân cũng giống như kiếp , đầu phát hiện . mà Ôn Tử Diệp !?
Sau lưng bọn chúng trống trơn, đừng là Ôn Tử Diệp, ngay cả một bóng cũng chẳng thấy!
Ta: …?
còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, mạng của bản công chúa thể mất ở ải đầu tiên của trọng sinh !
Vì thế lập tức bỏ chạy, trong đầu chỉ còn một chữ: Chạy!
Chạy chạy chạy chạy chạy chạy chạy chạy a a a a a a a!
Mấy tên hắc y nhân mù tịt, cũng lập tức rút đao đuổi theo.
Dù mục tiêu ban đầu của chúng, nhưng một khi phát hiện, chắc chắn chúng sẽ g/i/ế/t diệt khẩu.
Vừa chạy, cố suy nghĩ, tài nào hiểu nổi, rốt cuộc là sai ở ?
Chỉ phân tâm một chút, chân liền giẫm một gốc măng trồi lên khỏi mặt đất.
Ta lảo đảo ngã nhào xuống đất, lớp váy lụa thêu chỉ vàng đá vụn rách mấy chỗ.
May mà thương, nhưng tiếng chân truy đuổi ở ngay sát bên tai.
Ta chạy nổi nữa .
Ta nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mi.
Thật sự… quá uất ức.
Ta còn gì, thậm chí còn kịp với Ôn Tử Diệp một câu, chẳng lẽ c/h/ế/t ở đây ?
đúng lúc đó, một tiếng rên đau đớn vang lên phía , ngay đó là tiếng ngã xuống đất!
Ta kinh ngạc mở mắt, mắt là một ảnh bạch y.
Ôn Tử Diệp cầm trong tay một thanh trường kiếm mảnh dài, kiếm sắc bén ánh lên tia sáng bạc, còn đang nhỏ từng giọt m.á.u nóng, nhuộm đỏ những chiếc lá tre rơi rụng đất.
“Còn dậy? Quỳ ở đây đợi c/h/é/m chắc?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Giọng mang theo vẻ khó chịu vang lên đỉnh đầu , sự chán ghét trong lời giấu giếm, nhưng vui đến mức bật .
Ta ngẩng đầu, đối diện với gương mặt gầy gò thanh tú của Ôn Tử Diệp.
Tấm áo lót màu trắng của dính máu, nhưng vẫn sạch sẽ, sáng sủa, như thể thần tiên hạ phàm.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, chẳng thèm nghĩ đến gì gọi là nam nữ thụ thụ bất nữa, lập tức nắm lấy bàn tay cầm kiếm của , mượn sức dậy.
“Đa… đa tạ công tử.”
Ôn Tử Diệp liếc một cái, nhưng hất tay :
“Chạy chứ?”
“Được.” Ta cắn môi, gật đầu thật mạnh.
Lúc , tiếng bước chân của đám hắc y nhân ngày càng gần, chần chừ, lập tức xoay cổ tay giữ c.h.ặ.t t.a.y , kéo rẽ con đường mòn phía :
“Chạy theo !”
“Nếu sống, đừng ngoảnh !”