Vong Xuyên

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Trong phủ công chúa, ôm lấy cơ thể Ôn Tử Diệp đang dần trở nên lạnh ngắt. Nhiệt độ như một lời nhắc nhở đáng sợ rằng sắp mất thêm một nữa.

Không ! Không thể! Tuyệt đối !

“Ôn Tử Diệp! Chàng cố lên! Không c/h/ế/t, ?”

Ta nấc nghẹn, thở nổi. Ôn Tử Diệp giơ tay lên lau giọt lệ nơi khóe mắt , khẽ mỉm :

“Chỉ là mệt thôi, c/h/ế/t , gì chứ?”

“Bình Dương công chúa, chẳng lẽ nàng động lòng với ? Ta chỉ chảy chút máu, chợp mắt một lát, mà nàng lo lắng đến ?”

Ta ngẩn vài giây, bỏ qua câu trêu chọc , chỉ cảm thấy nhẹ nhõm đến nhảy cẫng lên:

“Ôn Tử Diệp, thật sự ?”

Lúc thái y bước , tiện hỏi thêm nữa, liền nhường vị trí bên giường, xoay xuống bếp dặn Đường Lê chuẩn thêm chút thức ăn.

Nhìn cái miệng ngứa đòn của vẫn hoạt động , chắc là việc gì thật.

Đường Lê gọi nhà bếp nấu canh gà hầm dày với táo đỏ. Ta thì bảo nàng hâm nóng hai vò rượu nổi danh của Tề quốc: Ly Ca Nhưỡng và Ly Nhân Túy.

Đêm , trăng sáng như gương. Ta chuẩn ngủ thì ngoài cửa sổ thoáng qua một bóng .

Ta lập tức cảnh giác, định gọi Đường Lê thì Ôn Tử Diệp nhẹ nhàng lật chui qua cửa sổ mặt .

Ta giật b.ắ.n :

“Vết thương còn lành, ?”

“Đêm ngủ , đến tìm thú vị trò chuyện giải sầu.”

Ôn Tử Diệp , “Có rượu ?”

“Có cũng cho! Chàng là ai mà bản một công chúa tiếp chuyện giải sầu?”

Ta nổi cáu, định đẩy ngoài thì ngoài cửa vang lên giọng Đường Lê:

“Công chúa, gọi nô tỳ việc gì ? Vừa nô tỳ tiếng động trong phòng , nhưng rõ là gì.”

Ta phản xạ che giấu:

“Không gì, lui .”

Ôn Tử Diệp nửa miệng:

“Vừa còn đuổi , giờ hỏi, đuổi nữa?”

Ta lười cãi với cái hổ , lẳng lặng xuống bàn nhỏ, rót một vò Ly Nhân Túy.

“Ta vẫn luôn hỏi rốt cuộc chọc ai, mà khiến truy sát như ?”

Có một việc, thật sự rõ.

“Chàng từ đến? Sau định ? Ôn Tử Diệp, thật lúc bước xuống ngựa hôm nay, chợt nhận một điều, gì về cả.”

Ôn Tử Diệp khẽ nhắm mắt , xuống bên cạnh .

Chàng trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu trăng.

“Vậy lúc đó, vì chịu theo ? Dù lúc chúng cũng thiết gì.”

Đây mới là điều hỏi nhất, chẳng lẽ chỉ vì thấy , nên mới cứu, theo ?

Phi, mà nghĩ như !

Ôn Tử Diệp xong bỗng bật :

“Bởi vì Yên Yên xinh .”

Ta bốc hỏa:

“Chàng là đồ phong lưu hạ lưu! Tưởng chữ , chút võ nghệ, là thể giả chính nhân quân tử ?”

Lần Ôn Tử Diệp thu ý .

“Yên Yên, lá phong đỏ ở Ninh quốc… còn rực hơn ở Tề quốc.”

“Hửm?” Ta bắt manh mối:

“Ôn Tử Diệp, Ninh quốc ?”

Ôn Tử Diệp trả lời , bất ngờ chuyển chủ đề, giọng điệu tuy gượng gạo nhưng tự nhiên đến kỳ lạ:

“Yên Yên, nàng sông Vong Xuyên ?”

“Cái gì?” Ta nhíu mày, lập tức đầu , lòng dâng lên dự cảm bất an.

Ôn Tử Diệp vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhàn nhã :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/4.html.]

“Sông Vong Xuyên là nơi chỉ xuất hiện khi con c/h/ế/t, mà cũng hiếm gặp . Mẫu của từng , nơi đó nở đầy hoa trắng. Nếu bước lên con đò giữa sông Vong Xuyên, mà rời , thì sẽ cơ hội sống một nữa.”

Lưng lạnh toát.

Lại nữa ! Lại nữa !

Những lời … đúng là từng tồn tại, nhưng chúng luôn sai lệch khỏi mốc thời gian mà ghi nhớ.

Dù là chuyện xưa dùng để dỗ trẻ con, nhưng ánh trăng , bất giác nghĩ đến mẫu hậu khuất của .

Ánh mắt Ôn Tử Diệp dịu dàng như nước:

“Vậy… nếu là nàng, nàng sẽ đầu chứ?”

Ta trầm mặc, trả lời khác hẳn với kiếp .

“Chắc là . Người c/h/ế/t thì c/h/ế/t , đầu gì? Chẳng ý nghĩa gì cả. Trên đời thuốc hối hận, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Có sống cũng khác gì, chẳng lẽ cứ lặp một bi kịch đến hai ?”

“Nếu là , sẽ ung dung lên thuyền, qua sông Vong Xuyên, đến điện Diêm Vương uống canh Mạnh Bà cho sạch vướng bận, đó đường hoàng đầu thai, chuyển kiếp. Lại gặp nên gặp… chẳng là lẽ ? Cớ gì những việc trái luân thường đạo lý đó?”

Ta một , miệng khô lưỡi đắng, liền cầm chén rượu uống cạn.

Khi đặt chén xuống, mới nhận Ôn Tử Diệp đang , trong mắt là một tầng ôn nhu sâu lắng, như đang xuyên qua linh hồn .

“Ta cũng nghĩ .”

Chàng rót một chén, uống cạn, nhẹ như gió:

“Chẳng gì đáng để sống cả. Chuyện qua… thì nên để nó qua.”

Rượu , mặt hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng.

Chẳng mấy chốc, chỉ uống ba bốn chén Ly Nhân Túy và Ly Ca Nhưỡng, lộ rõ tửu lượng kém.

Khác với lúc bình thường giễu cợt châm chọc, giờ chuyện nhẹ nhàng, ấm áp.

Chúng từ chuyện Đại Tề, sang biên ải, đến đầu gặp , cái đêm định mệnh bên bờ sống c/h/ế/t.

Ôn Tử Diệp một câu mà nhớ đến tận bây giờ:

“Yên Yên, hôm đó gầm cầu, khi nàng thấy đám hắc y nhân bỏ , khẽ một tiếng… suýt nữa thì lấy mạng .”

Ta tò mò:

“Sao thế?”

“Vì lúc đó còn chút sức lực nào, ngay cả cũng nổi nữa.”

Chàng .

Nụ , nếu mai dắt ngựa quanh đường, e là nơi nào cũng thêu khăn hồng đón khách.

Ta giả ngốc hỏi: “Nghĩa là ?”

Ôn Tử Diệp khẽ:

“Ta tặng công chúa một món đồ, ?”

Ta sững .

Diễn biến vượt khỏi ký ức của , kiếp , Ôn Tử Diệp từng tặng thứ gì.

Chàng lấy từ tay áo một chiếc vòng ngọc.

Chiếc vòng nước ngọc xanh trong như hổ phách, chỉ thôi cũng là vật quý giá.

“Chiếc vòng vốn là một đôi, mẫu của để cho và a tỷ mỗi một cái. Nay tặng công chúa chiếc của .”

Ta thật sự từng trải qua tình tiết , lòng đầy hoang mang:

“Chiếc vòng ý nghĩa gì ?”

“Cũng gì đặc biệt, chỉ là thấy nên tặng công chúa đeo chơi thôi.”

Trong mắt Ôn Tử Diệp ánh lên nét thanh thuần:

“Ta từng nghĩ khi mẫu qua đời, a tỷ là hợp nhất để đeo chiếc vòng . Không ngờ… là còn quá trẻ, hiểu nông cạn, chẳng thế gian rộng lớn . Cũng may rời nhà, ngoài ngắm.”

Ta ngẩng đầu: “Ý là gì?”

Ôn Tử Diệp cao hơn cả cái đầu, cạnh thật khiến thấy nhỏ bé.

Chàng cong mắt mỉm , trả lời thẳng:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Dù đường nhiều hiểm nguy… nhưng hối hận.”

Chàng nhắm mắt , giọng dần chậm rãi:

“Chiếc vòng … chỉ truyền cho nữ quyến của Ôn gia.”

“Hiểu , công chúa điện hạ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận