Vong Xuyên

8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Ngày sắc phong hoàng hậu, Ninh quốc tưng bừng hân hoan.

Ngay cả ở Tề quốc, cũng từng thấy cảnh tượng nào náo nhiệt đến thế.

Ninh Tuy Chi búi tóc đội mũ miện, khoác áo bào thêu chỉ vàng, bậc đá, vươn tay về phía :

“A Yên, đây.”

Ba nghìn bậc thang đá phủ đầy sắc đỏ son, muôn hoa nở rộ khắp núi đồi.

Phía xa là ánh trời dịu nhẹ, trăm chim bay lượn chầu phượng.

Bách quan quỳ gối khấu đầu, vung tay cao hô vạn tuế.

Đến tận khi nghi lễ kết thúc, mới thể thở phào nhẹ nhõm: Từ đầu đến cuối, hề thích khách như từng dự đoán.

Lúc và Ninh Tuy Chi bước đại điện, một viên tướng quân đến báo:

“Bệ hạ, thích khách đều bắt giữ.”

Ta giật , vô thức lùi một bước, may mà Đường Lê kịp đỡ lấy:

“Hoàng hậu cẩn thận.”

Sắc mặt Ninh Tuy Chi trầm xuống:

“Hoàng hậu còn ở đây, chuyện quan trọng đến cũng chừng mực.”

Thị vệ quỳ gối:

“Thần kinh động đến hoàng hậu, xin hoàng hậu thứ tội!”

Ta khoát tay:

“Ngươi lui .”

Rồi khẽ :

“Hôm nay quả thực thích khách? Làm hết cả hồn.”

Ta giả vờ như mới chuyện, liếc Ninh Tuy Chi như thể chờ lời giải thích.

Chàng đáp, ánh mắt sâu thẳm:

“Ừ, nhưng kiểm soát , hoàng hậu cứ yên tâm.”

Nói xong đưa tay :

“Về nội điện với .”

đúng lúc , thị vệ nãy bỗng hét lớn:

“Bệ hạ cẩn thận! Bảo vệ bệ hạ!”

Một mũi tên bén nhọn xé gió lao đến, nhằm Ninh Tuy Chi, mà là bay thẳng về phía !

Ninh Tuy Chi hề do dự nghiêng , kéo vai ôm sát n.g.ự.c , dùng chính thể để chắn tên cho .

Âm thanh mũi tên xuyên qua da thịt vang lên, m.á.u trào cả khi kịp nhận mùi tanh.

Tiếng đó lớn, nhưng khiến nghẹt thở.

Ninh Tuy Chi ngã lòng .

Lần đầu tiên, thấy thương.

Làn da trắng như tuyết, giờ nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi.

Cảnh tượng đó, mắt thường thấy cũng kinh hoàng.

Thích khách lập tức hộ vệ bao vây, đó cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ.

Thị vệ thông báo khi nãy quá áy náy, dùng cái c/h/ế/t để tạ tội.

Ta cau mày, lệnh giữ lấy thanh chủy thủ của , lạnh giọng:

“Xảy chuyện, nghĩ cách lập công chuộc tội, mà c/h/ế/t cho xong việc? Thị vệ cận do Ninh Tuy Chi chọn lựa, chính là loại như ngươi ?”

Không để kịp phản ứng, hét lên:

“Còn ngây đó gì? Mau truyền thái y! Đường Lê, đừng quanh quẩn bên nữa, việc cần !”

Ninh Tuy Ly cũng nhanh chóng chạy tới.

Quả hổ là đại tướng quân, trong thoáng chốc điều phối bộ cung nữ, thị vệ vốn hoảng loạn, khiến thứ đấy.

Ta đợi bên ngoài điện Vĩnh An lâu.

Một vị lão thái y mới :

“Tham kiến hoàng hậu.”

“Thế nào ?”

“Long thể bệ hạ việc gì. Mũi tên độc, lẽ đáng lo. Chỉ là bệ hạ đó mang bệnh cũ, rõ khi nào mới tỉnh .”

“Biết , lui .”

Sau khi nắm rõ tình hình, để hầu hết hầu lui xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/8.html.]

Ngay cả Ninh Tuy Ly cũng chỉ ở một lát rời .

Chỉ còn Đường Lê ở ngoài điện trông chừng.

Ta giường, lặng lẽ Ninh Tuy Chi nhắm mắt đó.

Có lẽ, diện mạo thật sự, ngay cả khi bất tỉnh cũng mang cảm giác an yên.

Nói cho đúng, tính từ hôm qua đến giờ, với Ninh Tuy Chi mới chỉ quen … hai ngày.

Ninh Tuy Chi

Vì một mới quen hai ngày, chỉ vì nàng danh nghĩa là hoàng hậu, mà liền chắn tên ?

Là đang diễn kịch ?

Nghĩ thì giống.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù gì thì thích khách cũng thật, phản ứng theo bản năng… thể giả?

Như giống một đế vương.

Chàng lẽ vô tình, tuyệt tình mới đúng.

Nửa đêm, rèm đỏ phủ xuống, mơ hồ cảm thấy bế lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Một áp sát tai , thở nóng rực.

“A Yên, A Yên.”

“A Yên của , nàng đang ?”

“Nếu c/h/ế/t , nàng buồn ?”

“Có buồn hơn… c/h/ế/t …?”

Ta đánh thức trong cơn mơ màng, chạm một ánh mắt chan chứa cảm xúc, đó là ánh mắt của Ninh Tuy Chi.

Đôi mắt vốn luôn trong trẻo, kiềm chế.

lúc , nó ngập đầy khát khao và tình cảm.

Đêm đen mềm mại như nhung, khiến lòng cũng mềm nhũn theo.

Ta sớm chuẩn tinh thần, dù cũng là hoàng hậu của , chuyện nên đến thì sẽ đến.

Chỉ là…

“Không đang thương ?”

Ta bắt đầu thở gấp, khi Ninh Tuy Chi động tác tiếp theo, cố nén cảm xúc, lẩm bẩm một câu:

“Bệ hạ… vẫn nên chú ý… long thể.”

Một thoáng im lặng, đỉnh đầu vang lên một tiếng nhẹ.

“A Yên, nàng lo cho ?”

Áo xộc xệch, mượn ánh trăng xuyên qua rèm, loáng thoáng thấy dáng vẻ của .

Thật khó mà phân biệt, là ánh trăng trắng hơn, làn da của trắng hơn.

Thật là…

dùng từ “diễm lệ sống động” cũng đủ để hình dung nổi cảnh .

“Ta là hoàng hậu, tất nhiên việc đều lấy bệ hạ đầu.”

Ninh Tuy Chi cúi xuống, tay vuốt ve chiếc vòng ngọc cổ tay .

Ngay khoảnh khắc , cảm thấy như tấm mặt nạ vẫn luôn cố gắng che giấu của xé toạc, một cảm giác hổ bối rối, giống như bắt gian tại trận.

“Chiếc vòng , nước ngọc trong lắm… Là do Tề vương tặng ?”

“Ừm.”

Ta dám mắt , dứt khoát cắn răng, chủ động hôn lên môi .

Tấm màn mỏng màu đỏ vặn buông xuống, nhiệt độ của Ninh Tuy Chi nóng bỏng, lôi một vòng xoáy choáng váng say mê.

Chàng hôn, nhẹ nhàng thì thầm:

“A Yên, đừng gọi là bệ hạ, hãy gọi là A Tuy, ?”

“Cũng đừng luôn nàng là hoàng hậu của , xa cách quá… Tim cũng đau lắm.”

“Nàng là của , A Yên của .”

“Bảo bối A Yên… Ta cũng là của nàng.”

Ta bật .

Ninh Tuy Chi, vì luôn đối xử dịu dàng với như ?

Ngày tiêu diệt quốc gia của , từng nghĩ đến một chút công bằng nào cho sự dịu dàng ?

Nếu thật sự thích , còn khiến tan cửa nát nhà, dân chúng oán thán, đời mắng là tai họa của Tề quốc?

Con của mất, đau lòng.

… đứa trẻ đó cũng là con của mà.

Ninh Tuy Chi, từng là vô tội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận