3.
Ta một nữa trở phủ công chúa, thấy Ôn Tử Diệp vẫn còn ở đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Khi Ôn Tử Diệp đang mài mực, cảm nhận ở cửa, nhưng ngẩng đầu, chỉ khẽ mỉm .
Nụ thật khiến nhật nguyệt lu mờ, đúng là một thiếu niên tuấn tú, sáng rỡ như ngọc.
“Trong cung thường luyện chữ ?”
Ta phồng má: “Ta chữ lắm .”
Kiếp , chỉ học chút ít lối chữ Sấu Kim Thể của phụ hoàng, còn là nhờ Ôn Tử Diệp dạy dỗ từng nét một.
Bây giờ nếu , chẳng sẽ bỏ lỡ cơ hội kéo gần cách ?
Trước , phụ hoàng dạy Sấu Kim Thể là để rèn tính cách: năng cẩn trọng, khuôn phép nghiêm chỉnh, trong mắt lớn thì tiểu khải là lối chữ nhỏ mọn, thiếu khí độ.
nét tiểu khải ngòi bút Ôn Tử Diệp uyển chuyển linh hoạt, mỗi nét đều phóng khoáng phong lưu.
Ta còn tưởng sẽ dạy , nào ngờ chỉ đặt bút xuống nghiên mực, thản nhiên :
“Vậy thì cũng nữa.”
“…?”
Ta chẳng nên đáp lời thế nào, chỉ thấy ngờ vực trong lòng, kiếp rõ ràng thế .
Ta chợt nhớ, khi thành với Ninh Tuy Chi, chữ cũng .
Chữ triện của vô cùng sắc sảo, cạnh càng thấy thua kém.
Hắn còn từng an ủi : “Chữ tiểu khải của hoàng hậu , là do Tề Nhân Đế dạy ?”
Ta suýt quên mất, kỳ thực Ninh Tuy Chi, là một vô cùng dịu dàng.
Nếu tiêu diệt đất nước , lẽ sẵn lòng học cách yêu .
Tiếc là… nếu.
Ngoại thành, những tán phong đỏ rực như lửa, cả dãy núi xanh dần khoác lên chiếc áo vàng nâu.
Lúc bước khỏi cửa, Ôn Tử Diệp đang dắt một con tuấn mã chờ sẵn. Đó là một con ngựa hồng đen cực kỳ , bờm mượt mà óng ánh, thấy thì hắt một cái như chào đón.
Ôn Tử Diệp khẽ vuốt đầu ngựa, sang mỉm dịu dàng:
“Công chúa ngoại thành hóng gió một chuyến ?”
Ta giấu nét phấn khích nơi khóe môi:
“Ta lên đỉnh núi cao nhất, ngắm lá phong đỏ nhất!”
Đường Lê phía nhảy chân sáo la lên:
“Công chúa! Nhớ về sớm đấy nha!”
, về sớm thôi.
Vì từng trải qua đoạn , nên sẽ xảy điều gì.
Kiếp , và Ôn Tử Diệp luôn ở trong thành, từng ngoài thành.
Ngày nào cũng lang thang khắp nơi, cãi đôi chút, vui vẻ, vô cùng tự tại.
Kiếp , con vẫn thế, nhưng nhiều chi tiết khác.
Tuy nhiên chắc chắn một điều Ôn Tử Diệp vẫn là Ôn Tử Diệp, thế là đủ .
Gió núi thổi xào xạc qua rừng, vó ngựa lộp cộp sườn núi, tiếng vang trong trung như nhạc đệm.
Ngựa hồng lao vun vút, vượt qua cả rặng trời ửng đỏ nơi chân trời.
Trên lưng ngựa, Ôn Tử Diệp vẫn một bạch y.
Ngày thường tựa như vị tiên ôn hòa cứu độ nhân gian, lúc thêm vài phần khí dũng mãnh.
Khi ngẩng đầu, bất chợt nghĩ đến một .
Nói về diện mạo, Ninh Tuy Chi còn nhỉnh hơn Ôn Tử Diệp một bậc.
Trong ký ức của , Ninh Tuy Chi luôn mặc áo bào đen thêu kim tuyến, tóc buộc cao, ngón tay mang một chiếc nhẫn ngọc bích xanh.
Chỉ trong thoáng chốc, lập tức gạt bỏ hồi ức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/3.html.]
Nghĩ đến đó gì?
Bầu trời tối dần, còn nhanh hơn tưởng.
Khi mũi tên đầu tiên sượt qua bụng ngựa, lập tức hiểu rằng, những ngày gần đây sống quá yên .
Kiếp , từng Ôn Tử Diệp , càng rõ đụng kẻ nào, mà cứ thế… biến mất khỏi cõi đời.
Ta c/h/ế/t quá sớm, thật sự quá sớm.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta vẫn , kiếp Ôn Tử Diệp bao giờ rằng gả cho Ninh Tuy Chi, còn vì mà tuẫn quốc ?
Kiếp , dường như mệnh đang cố tình đưa tìm lời giải cho những bí ẩn mà kiếp kịp hiểu rõ lúc c/h/ế/t.
Con ngựa hồng phi nhanh như gió, nhưng lưng đến bảy tám kẻ cưỡi ngựa đuổi sát theo, cách chỉ còn đầy trăm mét.
Đám hắc y nhân cứ cách một đoạn b.ắ.n tên, Ôn Tử Diệp dường như là tay cưỡi ngựa lão luyện, luôn điều khiển ngựa né mũi tên chỉ sượt qua bụng, khiến nó hoảng loạn.
“Bắt sống! Nửa sống nửa c/h/ế/t cũng !”
Tiếng hét khản đặc, điên cuồng từ phía vang lên:
“Con nha đầu cũng mặt, mặt mũi dáng vóc cũng tệ, bắt về cho chơi thử!”
Ta cảm nhận rõ ràng bàn tay đang nắm lấy của Ôn Tử Diệp siết đầy tức giận.
Nếu là kiếp , chắc sợ đến phát .
kiếp , dù tim đập thình thịch trong ngực, vẫn cắn chặt môi hé một lời, thể khiến Ôn Tử Diệp phân tâm.
Chỉ là trong một thoáng lơ đãng, lưng vang lên tiếng hí đau đớn của ngựa, một thứ gì đó nặng nề ngã rầm xuống đất.
“Á—!”
Tiếng hét thảm thiết đến xé lòng khiến run lên, dù chuẩn tâm lý từ .
Giọng Ôn Tử Diệp vang lên sát bên tai :
“Đừng sợ, Yên Yên, đừng sợ, ở đây, sẽ để nàng thương.”
Ta siết chặt lấy , nước mắt dâng đầy vành mi.
Câu đó, nếu thì thôi, càng khiến suýt bật .
Yên Yên là cách gọi ở kiếp .
Năm năm , cuối cùng thấy.
Ngựa dù nhanh, nhưng thế công hai bên của đám hắc y nhân khiến chúng dồn đến đường cùng, mặt là vách đá ngàn trượng, còn đường nào để chạy thoát.
Ôn Tử Diệp bảo :
“Yên Yên, nhắm mắt .”
Ta lập tức theo.
Giờ đang là cảnh sinh tử một phen, mà trong lòng bình tĩnh, chút căng thẳng.
Nhắm mắt , âm thanh bên ngoài càng rõ ràng: tiếng gió rít, tiếng ngựa hí, và cả mùi hương Ôn Tử Diệp, thật dễ chịu, khiến cảm thấy bình yên.
Rồi lượt vang lên: tiếng rơi khỏi ngựa, tiếng kiếm đ.â.m da thịt, tiếng xương cốt gãy vụn, tiếng m.á.u b.ắ.n lên vải áo…
Mỗi tiếng đều rành rọt lọt tai.
Cảnh tượng như một giấc mơ, khiến nhớ đến ngày sắc phong hoàng hậu năm đó, khi ám sát, Ninh Tuy Chi cũng từng chắn như thế, m.á.u thấm đỏ hơn ba nghìn bậc thềm đá.
Có lẽ, ngày Ninh Tuy Chi diệt quốc gia , khi Đường Lê gào mà tuẫn chủ, khắp Đại Tề cũng thấm đẫm m.á.u như .
Nghĩ đến đây, tim như thắt .
Sau đó, chỉ còn tiếng vó ngựa vang vọng trong thung lũng, ngoài , yên tĩnh.
Ta mở mắt : “Ôn Tử Diệp?”
“Ừ.” Chàng thúc ngựa xuống núi, dịu dàng xoa đầu :
“Yên Yên, chúng an . Về thôi. Xin , hôm nay nên đưa nàng ngoài.”
Ta gì đó, nhưng cổ họng nghẹn , thể thốt thành lời, lẽ là do nỗi sợ hãi và cảm xúc khoảnh khắc thoát c/h/ế/t quá mãnh liệt.
Ngựa dừng cửa phủ công chúa, Đường Lê mới bước kêu lên một tiếng hoảng hốt:
“Công chúa! Sao là m.á.u thế ?!”
Và ngay lúc , Ôn Tử Diệp đổ gục xuống từ lưng ngựa, còn chống đỡ nổi.