Vong Xuyên

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

2.

Hạt Dẻ Rang Đường

Giữa rừng trúc, tiếng nước suối róc rách hòa cùng tiếng bước chân chạy trốn của và Ôn Tử Diệp.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa ranh giới sống – c/h/ế/t.

Trải nghiệm cùng truy sát , dần dần trùng khớp với ký ức của kiếp .

Trời dần tối, Ôn Tử Diệp kéo chạy khỏi rừng, nhưng nơi Đường Lê và đội thị vệ chờ cách xa mấy dặm.

Thở hổn hển, cuối cùng cũng thấy con sông trong ký ức và chiếc cầu đổ nát .

“Biết bơi ?” Ôn Tử Diệp hỏi.

“Ta giỏi, nhưng chắc là .” Ta kiệt sức:

“Chúng nhảy xuống sông để tránh bọn họ ?”

“Không cần, gầm cầu một cái hốc, trốn trong đó là . Từ xuống thấy , nhảy sông là hạ sách.”

Ôn Tử Diệp do dự chừng hai giây, như báo :

“Xin , mạo phạm .”

Ta còn kịp phản ứng, bế bổng lên ngang hông. Theo phản xạ, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ .

Ôn Tử Diệp khẽ nhướn mày:

“Nàng ôm khéo lắm nhỉ? Không thấy chút gì ngượng ngùng vì nam nữ thụ thụ bất cả.”

Ta: “Rõ ràng là tình huống đặc biệt mà—”

Chàng chẳng đợi xong, nhún chân nhẹ nhàng nhảy xuống một phiến đá bằng phẳng chân cầu, cùng ẩn trong hốc đá phía .

Ta chui , Ôn Tử Diệp , dùng những mảnh đá vụn chất đống cửa hốc để ngụy trang.

Tiếng bước chân của đám hắc y nhân vang lên đầu, lờ mờ còn thấy mấy tiếng “nhảy sông” gì đó, dường như còn tranh cãi và mắng mỏ.

Rồi… tất cả rơi tĩnh lặng.

Ta đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng Ôn Tử Diệp. Không hiểu vì , “phụt” một tiếng bật .

Kiếp , một lòng hướng về Ninh Tuy Chi, cố gắng một hoàng hậu đoan trang hiền thục, từng chút từng chút đánh mất bản .

Ta quên mất bao lâu sảng khoái như .

Giờ phút , khi một nữa thấy Ôn Tử Diệp, cảm giác như nàng công chúa tinh nghịch từng phụ hoàng và mẫu hậu nâng niu trong lòng bàn tay… trở .

Ôn Tử Diệp định giơ tay thì tiếng , lập tức với vẻ khó tin xen lẫn bất đắc dĩ:

“Vừa mới thoát c/h/ế/t, thấy máu, ở đây chẳng mai còn thấy mặt trời . Trong tình huống như mà nàng vẫn , đúng là thanh nhã đến lạ.”

“Ta dám nhận.” Ta giật nhận phần thất lễ, dù gì thì giờ Ôn Tử Diệp vẫn quen .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-xuyen-ueqr/2.html.]

“Chúng chỉ tình cờ gặp , công tử tay cứu giúp, ân tình Yên Nhi xin ghi nhớ, nhất định sẽ hậu tạ.”

Ôn Tử Diệp chỉ khẽ nhướn mày: “Ồ.”

Ta: “…À, vẫn hỏi quý tính đại danh của công tử?”

Chàng : “Gọi công tử thì quá lời , tên là Ôn Tử Diệp.”

“Ta là Tần Yên.”

Ôn Tử Diệp nghiêng đầu : “Là Bình Dương công chúa của Tề quốc ?”

Câu kiếp cũng từng hỏi, nên phối hợp mà đáp : “Chính là bản công chúa.”

“Hôm nay liên lụy đến Ôn công tử, xin cho nơi ở, khỏi đây bản công chúa còn tiện bề báo đáp.”

“Nàng chắc là nàng thể khỏi đây ?” Ôn Tử Diệp nhếch môi nhạt, “Đám thể . Công chúa từ nhỏ sống trong nhung lụa, đúng là vẫn còn quá ngây thơ.”

Người rõ ràng mang dáng vẻ ôn hòa, thế mà cái miệng độc như !

“Tất nhiên là chắc.” Ta đáp thẳng, “Lúc phụ hoàng nhất định cho ám vệ tìm .”

với vẻ tự tin, nhưng đó là vì từng trải qua tất cả, nên mới thể quả quyết như thế.

Ôn Tử Diệp im lặng một lúc mới chậm rãi :

“Ta mới đến đây, chốn dung . Đắc tội với vài kẻ nên đắc tội, đám áo đen đó vốn nhằm . Cứu công chúa vì lòng gì, chỉ là để vô tội liên lụy. Nói cho đúng, là kéo nàng chuyện .”

Ta hắng giọng: “Nói gì đến liên lụy . Hôm nay gặp , giúp tránh nạn, cứu một mạng, thế là huề.”

Ôn Tử Diệp khẽ ngẩng mắt: “Ừ?”

Lúc , mặt trời ngả về tây, trời nhuộm một màu đỏ cam rực rỡ, vầng thái dương to lớn lặng lẽ lặn lưng Ôn Tử Diệp, phủ lên tấm áo trắng nhạt của một tầng hào quang lấp lánh.

Sóng nước lăn tăn mặt sông, chiếc đấu lạp của Ôn Tử Diệp đặt ở một bên.

Ta ngắm đôi mắt hiền hòa, những đường nét quen nơi gương mặt , y như kiếp .

Nước mắt bất giác dâng lên.

Kiếp , rốt cuộc là bỏ lỡ điều gì…

Ta khẽ cất tiếng:

“Vậy… nếu như chúng thật sự thể khỏi đây…”

“Ôn Tử Diệp, hãy theo bản công chúa hồi cung .”

Ta , nước mắt lưng tròng, trong khi phía đầu vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Là đoàn xe của Đường Lê và đội ám vệ do phụ hoàng phái đến, tìm tới nơi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận