Ngay lập tức trúng kế hắn.
Hắn nháy mắt ra hiệu, Trương Khởi Tụng lập tức nói:
“Tôi đi… để tôi.”
Tôi cố kìm nỗi bất an, dặn thêm một câu:
“Nhớ cẩn thận đấy.”
Cậu ấy quay đầu lại mỉm cười:
“Đừng lo.”
Rồi rảo bước xuống lầu.
Năm phút trôi qua.
Tim tôi càng lúc càng rối như tơ vò, cuối cùng không chịu nổi nữa, định xuống xem thì bị Lưu Tòng Húc chặn lại sau lưng:
“Cô nghĩ… cô giữ được nó thật à?”
Tôi quay lại, mắt lạnh lùng nhìn hắn:
“Anh có ý gì?”
Hắn cười toe toét, cười như thể sắp khai mạc vở kịch đẫm máu:
“Cô cũng ác thật đấy.”
“Cô bạn ngu ngốc kia của cô, cũng là bị cô hại thê thảm rồi. Tiền bạc thì bị moi sạch, còn cứ ngây thơ mơ mộng được tôi cưới về làm vợ à?”
Tôi bật cười:
“Còn anh thì sao? Tới giờ vẫn còn ảo tưởng rằng cái bảng cược của anh sẽ thắng đậm chứ gì?”
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại.
“Cô… làm sao biết được vụ cược của tôi?”
Hắn nheo mắt, vẻ mặt đầy ngờ vực:
“Không đúng… điện thoại, camera… là cô làm?”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn rác:
“Thứ ngu xuẩn. Anh còn chưa biết gì đâu nhỉ?”
“Mấy cái giấy nợ của anh giờ đều bắt đầu bằng chữ “tỷ” rồi đấy, thiếu gia ạ. Nhà anh ấy hả? Sắp bị anh phá sản đến nơi rồi!”
Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
Đôi mắt vốn hằn học giờ tràn ngập kinh hoàng và hỗn loạn.
“Con đàn bà không biết sống chết… Cô có biết mình đang làm cái gì không? Tôi sẽ khiến cô c.h.ế.t không toàn thây! Ngày mai tôi sẽ ném hết các người xuống biển cho cá mập xơi!”
Tôi gào lên, m.á.u nóng sôi trào:
“Cút mẹ anh đi! Đồ súc sinh!”
“Mạng người không phải là con chip trên bàn cờ của mấy người! Anh và Triệu Huyên Huyên đúng là giống hệt nhau, toàn là những kẻ đạp lên luân lý để vui chơi!”
“Mấy người tưởng mình có thể làm tổn thương người khác mãi, lấy nỗi đau làm trò tiêu khiển, rồi sẽ không ai trừng trị sao? Hôm nay chính là ngày tàn của anh đấy!”
Ánh mắt tôi bén như dao, trừng thẳng vào hắn.
Hắn bị khí thế của tôi ép cho lùi lại nửa bước, bối rối trong thoáng chốc.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn gào lên tức giận, lao đến định đánh tôi.
Tôi lập tức rút bình xịt hơi cay, xịt thẳng vào mặt hắn không chút do dự.
Hắn rú lên thảm thiết, ôm mặt loạng choạng lùi lại.
Tôi sợ hắn bật dậy phản công, liền rút luôn s.ú.n.g điện chích cho hắn một phát, khiến hắn rú lên:
“Aaa— đồ chó cái này!!!”
Tôi không chùn tay, thừa thắng xông lên, nhắm đúng bụng hắn mà tung một cú đá trời giáng, dùng hết sức bình sinh.
“Tổ tiên nhà anh c.h.ế.t đi cho tôi!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-cuoc-xau-xa/chuong-7.html.]
“Bốp—!”
Tôi tát thẳng vào mặt hắn một cái rõ kêu.
“Phì! Anh tưởng mình là xã hội đen thật à? Tưởng có thể đứng trên cả pháp luật à? Anh xứng sao?”
Cơn giận kìm nén bấy lâu như tìm được đường bùng nổ.
Tôi đ.ấ.m thêm một cú, rồi lại một cú, không hề ngừng tay.
Tiếng nắm đ.ấ.m va vào da thịt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, rõ ràng đến mức rợn người.
Chỉ trong tích tắc, mặt hắn đã sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.
Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi tiếp tục ra đòn, từng cú từng cú nhắm vào chỗ hiểm: bụng, ngực, xương sườn.
“Đồ điên… Tao sẽ g.i.ế.c mày… Tao phải g.i.ế.c mày!!!”
Hắn cố giơ tay đỡ, nhưng yếu ớt đến đáng thương, không thể cản nổi cơn mưa đòn của tôi.
Chỉ một lát sau, mặt hắn bầm tím không nhận ra, mắt sưng vù, mũi lệch hẳn sang một bên, m.á.u mũi m.á.u miệng đổ xuống thấm cả cổ áo.
Tôi vẫn chưa dừng.
Vớ đại cuốn sách gần đó, tôi quật thẳng xuống:
“Không phải hung hăng lắm à? Không phải xem mạng người như rác à? Ai sống ai c.h.ế.t còn chưa chắc đâu! Đồ chó má đời này cứ thấy tôi là phải run rẩy đi!”
Tôi đánh đến khi hắn nằm vật ra đất, chỉ còn thoi thóp rên rỉ, cả người mềm như bún, không khác gì một con ch.ó c.h.ế.t nằm đó.
Lúc này tôi mới thở dốc, từ từ đứng lên, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh, trong lòng mới hơi nguôi cơn giận.
“Chừa cho anh cái mạng chó, không phải vì tôi sợ, mà là để khi cảnh sát đến, anh còn cái mồm để khai.”
Tôi rút điện thoại, gọi vào số đã hẹn sẵn với Trương Khởi Tụng:
“Bên cậu thế nào rồi?”
“Ổn rồi. Tụi nó chỉ mang theo năm tên. May mà cậu để lại cho tôi cây gậy điện, không thì tôi không xoay kịp. Cảnh sát đến bắt hết bọn nó rồi, giờ đang trên đường qua chỗ các cậu…”
Chưa dứt lời, cảnh sát đã phá cửa ập vào.
Họ vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì đều sững người.
“Ai gọi cảnh sát?”
Tôi giơ tay, điềm nhiên đáp:
“Tôi.”
Một cảnh sát chỉ vào Lưu Tòng Húc đang nằm bê bết dưới sàn, buồn cười hỏi:
“Ờ… thế này là tình huống gì đây?”
Lưu Tòng Húc như thấy được cứu tinh, lập tức rên rỉ kêu:
“Cảnh sát… là… là cô ta… cô ta đánh tôi…”
Tôi đã đoán trước hắn sẽ diễn bài này.
Tôi liền xắn tay áo, chìa ra mấy vết cào rớm m.á.u do hắn giãy giụa lúc nãy gây ra.
“Hắn cũng đánh tôi. Đây là hai bên đánh nhau.”
Cảnh sát nhìn tôi, rồi nhìn hắn, cuối cùng gật đầu:
“Cả hai đều ra tay thì là xô xát song phương, tính chất khác rồi.”
Lưu Tòng Húc rên lên một tiếng, khàn đặc, gần như tắt thở:
“Không… không công bằng… rõ ràng là cô ta…”
Tôi cười lạnh, cắt ngang:
“Công bằng? Một kẻ như anh mà còn biết nói đến công bằng sao?”
“Anh đã từng cho Trương Khởi Tụng công bằng chưa? Anh từng cho tôi một lần công bằng chưa?”
Hắn nằm dưới đất, mặt mũi sưng tím, môi nứt nẻ, m.á.u khô bết vào da.
Nghe tôi chất vấn, hắn chỉ há miệng thở dốc, môi run rẩy, muốn nói gì đó nhưng cổ họng chỉ phát ra mấy âm thanh mơ hồ, đứt quãng.