Tôi nhìn bộ dạng ấy, trong lòng cười lạnh.
Trước đây sao tôi không nhìn ra được… Diễn xuất của cô ta vụng về đến thế, mà sau lưng lại chứa đầy âm mưu.
“Tớ thấy bình thường mà? Ngày nào cũng qua lại đây, có gì lạ đâu?”
Tôi giả vờ tò mò, cố giữ giọng hờ hững để xem cô ta còn nói được gì.
Cô ta lảng tránh ánh mắt tôi, đảo mắt một vòng rồi chỉ vào cái đèn đang nhấp nháy:
“Thì... là ánh sáng á, hôm nay trông tối hơn bình thường.”
Tôi gật đầu, ngoài mặt tỏ vẻ tin, nhưng trong lòng biết rõ “ánh sáng lạ” chẳng qua chỉ là cái cớ mà cô ta bịa ra mà thôi.
Bỗng nhiên, cô ta chỉ tay về phía trước, kêu lên:
“Nè! Cậu nhìn kìa! Hình như có người ở đó!”
Nói xong, chưa kịp nghe tôi trả lời, Triệu Huyên Huyên đã chạy vọt lên phía trước như thấy vàng.
Tôi uể oải đi theo, vừa đúng lúc nghe thấy cô ta mời mọc:
“Anh không có chỗ nào để đi à? Vậy thế này đi, anh tới nhà tôi nhé! Nhà tôi ở ngay trong khu này.”
Bãi rác nồng nặc mùi thối, tôi nhăn mũi, quay sang nhìn tên ăn mày trước mặt, là Lưu Tòng Húc trong lòng tôi nghĩ ngay ra cái tên đó:
Con người khi đã muốn làm việc xấu, dù bẩn thỉu thế nào cũng chẳng nề hà.
Tôi bịt mũi hỏi Huyên Huyên:
“Nhà cũng đâu phải của mình cậu. Dẫn người lạ về nhà, chẳng lẽ không cần hỏi qua ý tôi một tiếng sao?”
Huyên Huyên hơi khựng lại, có lẽ không tìm được lỗi gì trong câu nói của tôi, đành cười hì hì làm lành:
“Ôi dào, thêm một đôi đũa thôi mà. Với lại... chẳng phải tụi mình đồng tâm hiệp lực sao? Tớ đồng ý tức là cậu cũng đồng ý rồi đấy!”
Tôi gật đầu, khẽ bật cười:
“Người ta thường nói kẻ c.h.ế.t đói còn chẳng muốn ăn đồ bố thí, sao cái người này ăn mặc cũng chẳng đến nỗi nào mà lại đi ăn bám nhà người ta thế?”
“Người ta nói dạy người câu cá hơn là cho người ta cá. Cậu nuôi hắn một bữa, chẳng lẽ còn định nuôi cả đời? Sau này hắn đi đâu, làm gì, cậu nghĩ tới chưa?”
Cô ta chỉ chăm chăm mơ chuyện vào nhà giàu, tất nhiên chẳng buồn nghĩ xa đến thế.
Tôi vừa dứt lời, cô ta nghẹn họng mất một lúc lâu không đáp nổi.
“Nhưng... làm việc thiện thì vui mà! Giúp đỡ người khác sẽ khiến thế giới này đẹp đẽ hơn. Nếu ai cũng cứ đắn đo tính toán, thì còn gì là ấm áp?”
Nghe vậy, tôi chỉ muốn đảo mắt đến trời.
Diễn sâu thật đấy.
Sân khấu còn chưa dựng mà cô ta đã tranh thủ phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải rồi.
Tôi gật gù ra vẻ tán đồng, cô ta lập tức nở nụ cười đắc ý.
Tôi liền chỉ về phía sau lưng cô ta:
“Thế còn hắn? Cậu tính sao?”
Tôi dán mắt vào tên ăn mày đang rúc trong bóng tối, đồng thời liếc nhìn Huyên Huyên, muốn xem cô ta đối phó thế nào.
Cô ta giật mình quay lại, nhìn thấy tên ăn mày thì hốt hoảng không thôi.
Hai tay ôm lấy ngực, cô ta hét toáng lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-cuoc-xau-xa/chuong-2.html.]
“Sao anh lại đứng đấy không nói gì hết vậy hả? Suýt chút nữa làm tôi sợ chết!”
Giọng nói sắc như xé rách không gian tĩnh mịch, vang vọng khắp góc tối u ám.
Thế nhưng, người kia vẫn không nhúc nhích, như con rối không ai giật dây, nằm mềm nhũn trên mặt đất, không phản ứng gì, cứ như đã mất hết cảm giác với thế giới xung quanh.
Huyên Huyên nhăn mặt, nhanh chóng tránh sang một bên như thể hắn đang mang theo mầm bệnh khủng khiếp nào đó, miệng lầm bầm:
“Thôi khỏi, người này dơ dáy như thế...”
Giọng điệu đầy khinh bỉ và chán ghét.
Tôi bật cười, mỉa mai hỏi ngược lại:
“Không phải cậu vừa bảo là chỉ thêm một đôi đũa thôi sao? Cậu khi nãy nói thích cái gọi là ‘ấm áp’ mà? Đây này ‘ấm áp’ tới rồi, mà còn nhân đôi luôn, vui chưa?”
Sắc mặt cô ta tái xanh rồi đỏ bừng, như bị tát cho một cú đau điếng.
Ánh mắt thoáng qua tia giận dữ và xấu hổ, nhưng chẳng biết phản bác thế nào.
Cô ta há miệng, rồi lại ngậm vào, nửa ngày không nói nổi một lời.
Một lúc sau mới ấp úng:
“Cái đó... cái đó khác mà. Hắn ta nhìn không được bình thường cho lắm...”
Cô ta cố gắng tìm một cái cớ gượng gạo để hợp lý hóa sự phân biệt đối xử của mình.
“Ồ? Hắn không bình thường? Thế còn người trước mặt tôi đây, bình thường sao? Còn những gì cậu đang làm... bình thường à?”
“Chu Chu! Hôm nay cậu sao thế? Sao cứ thích chống đối tớ vậy? Tụi mình không phải bạn thân nhất sao? Trước giờ cậu luôn ủng hộ tớ mà!”
Bạn thân nhất?
Tôi thực sự không hiểu tại sao cô ta có thể tự nhiên thốt ra câu đó.
Với những gì cô ta từng làm với tôi... có xứng được gọi là “bạn” không?
Tôi khẽ bật cười:
“Tớ không có ý cản cậu. Cậu muốn mang hắn về, tùy cậu thôi. Chỉ là...”
Tôi nheo mắt, nhìn lướt qua tên ăn mày đằng sau cô ta, như thể chẳng hề để tâm:
“Người kia... cũng phải mang về cùng.”
Cô ta như vừa nghe thấy điều gì đó hết sức nực cười, trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu:
“Cậu điên rồi à? Mang hắn về nhà làm gì chứ?”
Giọng điệu đầy nghi vấn, như thể tôi vừa đưa ra một cái yêu cầu kỳ quặc nhất thế giới.
“Cậu rốt cuộc đang làm trò gì vậy? Hắn chỉ là một tên ăn mày bẩn thỉu, cậu đừng có phá chuyện ở đây được không?”
Cô ta bắt đầu lớn tiếng, cố dùng áp lực để lay chuyển ý định của tôi.
Tôi chẳng mấy bận tâm, chỉ bình thản đáp lại:
“Cậu không phải đang làm việc thiện sao? Đã làm thì làm cho trót đi. Việc tốt nên đi thành đôi, tớ thấy vậy mới đúng.”
“Nhưng mà…”
“Quyết vậy rồi.”
Lời nói ngắn gọn, dứt khoát, không cho phép thương lượng.
Mặt cô ta lập tức sầm xuống, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối và khó chịu.