VÁN CƯỢC XẤU XA

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Khởi Tụng liếc nhìn tôi, sau đó cầm lấy điện thoại, bấm vài số.

Chỉ vài giây sau mở khóa thành công.

“Tôi bắt đầu thấy cậu thông minh đấy…”

Không hổ danh sinh viên trường 985.

Thế nhưng cậu ta không hề mỉm cười, chỉ lẩm bẩm:

“Nếu thật sự thông minh, thì đã không rơi vào cái bẫy này rồi.”

Tôi vỗ vai cậu ta, giọng trấn an:

“Ít ra, bây giờ chúng ta còn cơ hội lật ngược ván cờ mà… Cậu tìm xem hắn hay liên lạc với ai, gửi tin cho bọn đó.”

“Nói là đổi luật chơi rồi, sẽ tăng độ khó, tăng mức cược lên gấp 10, kết thúc bằng một lượt, dừng livestream, công bố kết quả sau cùng.”

Cậu ta tin tôi tuyệt đối, không chút do dự làm theo từng bước.

Tôi xoa đầu cậu ta, như cổ vũ cho cả hai:

“Tin tôi đi, Lưu Tòng Húc giờ chỉ lo vớt vát lại bàn cược. Hắn càng muốn kiểm soát, càng dễ bị rối loạn.”

“Mà kiểu cược kích thích này, nguy hiểm chính là thứ mà bọn công tử đó mê nhất.”

“Không cần biết hợp lý hay không, chỉ cần đủ phê, là họ sẽ lao vào.”

“Anh ta thích chơi đúng không? Vậy thì cho hắn thua cháy túi!”

Tôi siết chặt tay.

Trong lòng như có ngọn lửa đang bốc lên nóng rực, sục sôi, thứ cảm xúc mà tôi chưa từng cảm nhận được suốt kiếp trước.

Trương Khởi Tụng gật đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định:

“Tôi tin cậu.”

Lưu Tòng Húc vừa về nhà đã phát điên.

Hắn như mất trí, lục tung cả căn phòng, hai mắt đỏ rực, tóc tai bù xù, chẳng còn chút dáng vẻ lịch sự giả tạo như ngày thường.

Hắn điên cuồng kéo từng ngăn tủ, đổ hết mọi thứ ra sàn giấy tờ, đồ linh tinh văng tứ tung. Nhưng hắn chẳng thèm quan tâm.

“Đồ đâu rồi…?”

Tôi đẩy cửa bước vào, khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, giọng mỉa mai:

“Ồ, đi săn kho báu à? Sao thế? Đống quần áo Huyên Huyên mua cho còn chưa đủ à? Giờ tính lục phòng ngủ tụi tôi nữa?”

Hắn cau mày, có vẻ rất khó chịu vì bị tôi mỉa mai:

“Tôi đang tìm đồ của tôi. Không có hành vi như cô nói. Nếu không phải… nếu không phải gia đình tôi sa sút, loại phòng tồi tàn như của cô, tôi cũng chẳng thèm bước chân vào.”

Tôi giả bộ ngạc nhiên, làm quá lên:

“Trời ơi! Nhà tôi thành ‘tồi tàn’ rồi cơ à? Thế anh còn đứng đó làm gì? Đi luôn đi chứ còn đợi gì nữa?”

Hắn dù tức giận nhưng hắn không thể đi. Vì còn ván cược chưa xong.

Hắn chỉ có thể nhịn nhục, tiếp tục lật tung mọi thứ lên để tìm kiếm.

Tôi giả vờ “tốt bụng” nhắc nhở:

“À đúng rồi, sáng nay tôi có giặt chăn, chắc tiện tay quăng cái gì đó vào máy giặt rồi. Anh thử xuống coi có không?”

“Cái gì?!”

Hắn lập tức lao xuống phòng giặt.

Lục một hồi dưới bồn nước, cuối cùng cũng vớt được điện thoại của mình.

“Cô—!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-cuoc-xau-xa/chuong-6.html.]

“Tôi sao hả? Anh ăn ở nhà tôi, ngủ ở nhà tôi, tôi làm ướt cái điện thoại cùi có thì sao chứ?”

“À mà cái sợi dây chuyền anh bạn cùng phòng của anh ấy, nhìn quê c.h.ế.t được. Không biết người chọn nó có mắt thẩm mỹ kiểu gì, mấy bà nhảy dưỡng sinh còn thấy xấu.”

“Cô… cô vứt luôn cái đó rồi?”

Không biết hắn tức vì tôi chê gu thẩm mỹ của hắn hay vì mất “vật tổ”, nhưng khóe môi hắn co giật liên tục, cả cơ mặt méo mó như thể sắp phát điên.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, cơn giận như muốn bốc hơi ra khỏi người.

“Tôi vứt rồi đó, thì sao? Chỉ là loại nhựa rẻ tiền thôi mà, có gì đâu tiếc?”

Tôi nhún vai, ra vẻ chẳng thèm để tâm, trong bụng thì hả hê vô cùng.

“Cái điện thoại cũng xấu nữa, biết vậy tôi ném luôn chung cho rồi.”

Nói xong, tôi quay người rời khỏi phòng, bước chân nhẹ tênh.

Với những kẻ mê cá độ như hắn, mỗi ngày không kiểm tra “thị trường” là đứng ngồi không yên.

Suốt hai ngày nay, hắn như ngồi trên đống lửa, đi tới đi lui trong phòng như ngựa bị nhốt chuồng.

Tiếng bước chân đạp trên sàn gỗ “cót két” đến khó chịu.

Tôi không nhịn được, buông lời:

“Anh bị con ngựa nhập vào à? Giậm chân làm gì thế, ngồi xuống cho tôi!”

Triệu Huyên Huyên thấy tôi cáu bèn lên tiếng hòa giải:

“Thôi mà Chu Chu… dạo này tâm trạng anh ấy không tốt, cậu thông cảm chút đi…”

Tôi cười nhạt:

“Triệu Huyên Huyên, tôi nghi cậu hỏng não thật rồi đấy. Cậu đang thờ hắn như thờ thần đấy hả? Cậu nhặt hắn về là vì chưa trải qua cảm giác bị biến thành nô lệ đúng không?”

“Tôi…”

“Thôi được rồi, ngoài cửa có túi rác đấy, đi mà vác xuống bỏ đi.”

Mất chỗ dựa là Triệu Huyên Huyên, hắn đành cúi mặt xách rác đi với gương mặt tối sầm.

Tôi lẳng lặng đi theo hắn ra ngoài.

Đúng như dự đoán vừa xuống dưới, hắn liền mượn điện thoại của bà chủ tạp hóa gọi đi:

“Cái gì? Tăng gấp mười lần? Ai cho tăng?”

“Tôi? Tôi đâu có…”

“Tình hình cái con khỉ! Con đàn bà c.h.ế.t tiệt kia mặt lúc nào cũng như đưa đám, mở miệng ra là móc máy…”

“Đm! Tao không thua được đâu!”

“Mày dẫn theo một nhóm người, bằng mọi giá xử thằng nhóc đó cho tao. Tao không cần biết mày làm cách nào, tao muốn nó biến mất khỏi thế giới này!”

Hắn hoảng rồi.

Rõ ràng tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát, bằng không hắn đã chẳng liều mạng đến mức muốn g.i.ế.c người bịt đầu mối.

Và điều đó… chính là cơ hội cho tôi ra tay.

Ba ngày sau, cuối cùng Lưu Tòng Húc cũng ra tay.

Hôm đó, khi đang dọn dẹp, hắn cố tình tiến sát lại gần Trương Khởi Tụng, giọng thấp và lạnh:

“Mày cũng lì thật đấy. Mày có biết cái giá của việc không biết nghe lời là gì không?”

Tim tôi lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Tay siết chặt bình xịt hơi cay và s.ú.n.g điện mini mà tôi đã chuẩn bị sẵn.

Tôi mở miệng trước, cố tách họ ra:

“Nè, ai xuống dưới mua hộ chai giấm với?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận