VÁN CƯỢC XẤU XA

Chương 1

Bạn thân tôi Triệu Huyên Huyên luôn được mọi người ca ngợi là cô gái hiền lành nhất thiên hạ.

Ai quen biết cô ấy cũng đều nói vậy.

Mà mỉa mai thay, trước khi bị cô ta hại chết, tôi cũng từng nghĩ như thế.

Tính cô ta mềm mỏng, lúc nào cũng khuyên tôi nên nhẫn nhịn.

Mỗi khi tôi có xích mích với người khác, cô ấy đều kéo tôi lại, dặn tôi đừng làm to chuyện, có thể nhịn thì cứ nhịn.

Có lần tôi bị một gã bệnh hoạn chụp lén dưới váy, tôi nổi giận đòi đi đối chất, cô ấy giữ tôi lại, sợ gã nổi điên mà ra tay g.i.ế.c người, còn bảo tôi nên nghĩ cho kỹ.

Khi tôi bị ông sếp dê xồm đụng chạm nhưng không thành, sau đó tôi liền bị đuổi việc, tôi tức đến mức muốn báo cảnh sát.

Nhưng cô ấy vẫn ngăn tôi lại, dịu dàng nói: “Sau này tớ nuôi cậu.”

Nhưng mãi đến lúc tôi tìm được công việc mới, cô ta cũng chưa từng nhắc lại lời hứa đó.

Tôi vẫn luôn nghĩ:

Cô ấy chỉ là kiểu người dịu dàng, sống lý trí và bao dung.

Cho đến một đêm mưa kia.

Khi hai đứa tôi đi ngang qua khu tập kết rác dưới lầu, gặp hai gã ăn mày.

Lần đầu tiên, cô ấy không giữ vẻ thờ ơ thường ngày, mà lại còn kéo một người trong số đó về nhà.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Cậu không biết thân phận, đạo đức hay thậm chí là tên của anh ta, mà đã dẫn về nhà rồi sao? Có phải hơi quá bốc đồng rồi không?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đáng thương, ngược lại hỏi lại:

“Sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy? Anh ấy là một con người sống sờ sờ mà! Chẳng lẽ cậu muốn tớ thấy c.h.ế.t mà không cứu à?”

Cô ấy bất chấp sự phản đối của tôi, kiên quyết đưa gã đó về nhà, còn tiêu không ít tiền để chăm lo cho anh ta.

Cô ấy bắt đầu mơ mộng về một tình yêu lãng mạn, cuối cùng vì muốn ngày ngày kề cận bên nhau mà bỏ cả công việc của mình.

Tôi thấy sự việc ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, bèn khuyên cô ấy nên tránh xa người đàn ông đó.

Kết quả, cô ta đột nhiên mắng tôi là con nhà nghèo, ngáng đường phát tài của cô ta.

Tôi giận quá, lần đầu không kìm chế được, cãi nhau một trận ầm ĩ rồi bỏ đi.

Sau đó, cô ấy gọi điện xin lỗi, nói muốn gặp mặt ăn tối, chân thành giãi bày.

Nghĩ đến tình bạn bao năm, tôi xiêu lòng, vui vẻ đồng ý.

Nhưng tôi đâu ngờ, đó lại là một bữa hồng môn yến.

“Cậu nói nhiều vậy chắc khát rồi nhỉ? Nào, uống chút nước đi.”

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, nhận lấy ly nước cô ấy đưa, một hơi uống cạn.

Không ngờ bên trong lại chứa lượng lớn thuốc ngủ đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t một người.

Tôi về đến nhà, đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng trĩu, cả người như muốn đổ gục.

Đúng lúc đó, một tin nhắn nặc danh được gửi đến:

Người ăn mày kia, căn bản không phải kẻ lang thang đáng thương, mà là một thiếu gia siêu cấp nhà giàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-cuoc-xau-xa/chuong-1.html.]

Hắn xuất hiện ở bãi rác hôm đó, chỉ vì... một trò cá cược.

Còn Huyên Huyên thì sớm đã biết hết thảy, nên mới hết lòng đối xử tốt với hắn, mơ mộng chuyện cưới vào nhà hào môn.

Tôi người bạn ngáng đường đó đương nhiên phải bị loại bỏ.

Kết cục, tôi c.h.ế.t thảm như Hạng Vũ gục ngã bên sông Giang Đông, còn cô ta thì như Hán Chiêu Đế thắng trận trở về.

Nhưng ông trời thương xót, cho tôi được sống lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng cái ngày cô ta dắt tôi đi ngang qua khu rác hôm đó.

“Dậy đi, Chu Chu! tới lúc xuống xe rồi kìa!”

Giọng cô ta bỗng lớn hơn, còn có chút sốt ruột.

Tôi chớp chớp mắt, như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ hỗn loạn, trong đầu lại lập tức hiện lên cảnh tượng đời trước như một cơn ác mộng.

Những lần phản bội, những cú đ.â.m sau lưng, từng vết thương cứ như d.a.o cứa vào tim tôi.

Tôi khẽ thở dài, nhìn cô gái trước mặt vẻ ngoài vẫn “hiền lành ngoan ngoãn”, nhưng bây giờ tôi lại không thể nào đối diện nổi với cô ta.

Cô ta hình như cảm thấy có gì đó lạ, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy lạnh lùng và xa cách, liền luống cuống.

Có lẽ là sợ tôi nhìn thấu những bí mật trong lòng cô ta.

Cô ta thử thăm dò:

“Cậu sao thế? Nhìn tớ chằm chằm như vậy... Có chuyện gì muốn hỏi à?”

Tôi nhìn vào mắt cô ta, cố tìm một tia hối hận nào đó.

Nhưng trong mắt cô ấy, chỉ có sự tính toán ranh ma, sự hoảng loạn của kẻ giấu diếm và lòng tham không che giấu nổi.

Chỉ duy nhất không có... chút ăn năn nào dành cho tôi.

Tôi im lặng thật lâu, cuối cùng quay đi, nhẹ giọng nói:

“Không có gì, tớ ngủ say quá, mắt còn lờ mờ, nhìn không rõ lắm... Xuống xe thôi.”

Nói xong, tôi đứng dậy trước, không thèm liếc cô ta thêm một cái.

Cô ta như được giải thoát, lập tức gật đầu lia lịa, vội vàng xách túi bước theo sau.

Trời đã tối.

Đèn đường trong khu chung cư bị chập chờn, ánh sáng vàng mờ nhạt lúc sáng lúc tắt, đổ bóng loang lổ kỳ quái dưới mặt đất.

Cô ta không còn nói mấy chuyện “án mạng khu dân cư” như trước, mà liên tục đảo mắt xung quanh như đang tìm thứ gì đó.

Cảnh tượng quá rõ ràng, vậy mà kiếp trước tôi lại quá vô ý, không hề nhận ra.

Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường:

“Cậu đang tìm gì à?”

Cô ta giật nảy mình, như bị chạm vào công tắc điện.

Ánh mắt đang lảng tránh bỗng hướng thẳng về tôi, thoáng một tia lo lắng.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Đâu có... chỉ là thấy hôm nay khu mình trông hơi lạ, nên nhìn quanh một chút thôi.”

Giọng nói của cô ta run rẩy, như ngọn nến lập lòe trước gió.

Bạn cần đăng nhập để bình luận