Lưu Tòng Húc khựng lại, mắt lướt qua một tia giễu cợt, nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lại lập tức đeo lên bộ mặt ngoan hiền đáng thương:
“Tất nhiên rồi, tôi là người đã nói là làm.”
Tội nghiệp Triệu Huyên Huyên, cô ta thật sự tưởng những gì hắn nói là thật, còn ôm mộng được cưới về làm thiếu phu nhân.
Cô ta có đâu biết trong mắt hắn, sự ghét bỏ đã gần như đã không che giấu nổi.
Tôi hùa theo, nói với giọng nửa đùa nửa thật:
“Ê, tiếc nhỉ. Cậu mà có khí chất hơn chút, mặc đồ sang thêm chút nữa thì hai người sẽ hợp đôi lắm đó.”
Huyên Huyên lập tức gật đầu:
“Đúng ha! Mai tớ lĩnh lương rồi, để tớ dắt anh và tớ đi mua thêm mấy bộ đồ thật đẹp!”
Tôi gật đầu, chỉ vào cổ tay hắn, châm chọc:
“Thêm cái đồng hồ là chuẩn bài luôn. Omega mới ra mẫu mới đó, dẫn anh ta đi xem thử đi?”
Lúc này thì cô ta im hẳn.
Đồng hồ Omega á? Cái nào mà chẳng tính bằng chục ngàn?
Tôi giả vờ hồn nhiên tiếp lời:
“Sao vậy? Cậu thấy như vậy không được sao? Người ta hứa sẽ báo đáp mà, đúng không nào?”
“Bao nhiêu công bỏ ra, sau này sẽ được đền đáp mà. Nếu sau này anh ta thật sự thành thiếu gia, thì cuộc đời cậu chẳng phải nở hoa sao?”
Tôi quay sang “dịu dàng” hỏi hắn:
“Đúng không đó, tiểu ăn mày?”
Quả nhiên, Lưu Tòng Húc cau mày, không giấu nổi vẻ khó chịu:
“Ha… đương nhiên, đương nhiên…”
Triệu Huyên Huyên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị “yêu đương làm mờ não”, cắn răng gật đầu:
“Được! Tớ mua!”
Ngu ngốc.
Loại thiếu gia như hắn, sao thèm để mắt tới mấy món quà rẻ tiền cậu mua?
Dù cậu có dốc cạn túi, cũng chẳng lọt nổi vào mắt hắn đâu.
Chỉ có cậu mới nghĩ mấy món đồ ngoài thân đó là thứ có thể giữ được lòng người.
…
Nhưng không sao.
Chỉ cần moi được của cô ta một khoản, tôi đã thấy hài lòng.
Cái mặt cô ta lúc này, đau lòng đến mức mày nhíu chặt, khóe môi run rẩy, như thể mỗi chữ “đồng ý” thốt ra là đang cắt vào thịt mình.
Mà tôi khi nhìn thấy cảnh đó lại thấy khoan khoái đến không tưởng.
Trước kia cô ta ỷ mình “cao quý”, tưởng bở rằng mình sẽ cưới được Lưu Tòng Húc, từng bắt nạt tôi đủ kiểu.
Bây giờ, vì vài câu mồi chài mà phải móc cả ví ra.
Tôi hơi ngẩng cằm, khoé môi cong lên, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ trả thù ngọt ngào.
“Tôi thấy… giày này cũng nên đổi. Berluti được đấy thiết kế của nhà đó rất có gu.”
Cô ta giật giật khóe môi, im lặng một lúc lâu.
Có lẽ đang nhẩm tính xem trong tài khoản mình còn bao nhiêu tiền.
Cuối cùng, như phải bứt từng sợi gân trong tim, cô ta nghiến răng đáp:
“Được…”
Thấy cô ta cắn môi, mặt hết trắng lại xanh, toàn thân run lên vì giằng xé nội tâm, tôi vui đến mức suýt bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-cuoc-xau-xa/chuong-5.html.]
Thế là xong một ván.
Tối đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ quanh quẩn chuyện của Lưu Tòng Húc.
Đến nửa đêm, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã.
Người bên kia rõ ràng đã cố hạ giọng hết mức, nhưng cách âm phòng quá tệ, nên từng chữ vẫn rơi trọn vào tai tôi.
“Mày dám vứt sợi dây chuyền đó đi? Mày sống chán rồi hay là con mẹ hấp hối của mày sống chán rồi hả?”
Một giọng đàn ông vang lên như sấm nổ bên tai, đầy phẫn nộ và đe dọa.
Giọng điệu đó... như thể hắn sẵn sàng xé xác người khác bất cứ lúc nào.
“Không… không phải… đó là tai nạn thôi…”
Giọng đáp lại run rẩy và khiếp sợ, cố gắng giải thích.
“Tai nạn cái con mẹ mày! Tao không cần biết lí do của mày là gì! Cái bàn cược này mà đổ vỡ, cho dù tao có g.i.ế.c mày trăm lần cũng không lấp nổi cái hố đó!”
“Tao mặc kệ mày dùng cách nào, trước khi trời sáng mai, phải tìm lại cho tao.
Nếu không… thì chuẩn bị nhặt xác mẹ mày đi là vừa!”
Giọng Lưu Tòng Húc lạnh như cắt, như gió băng giữa mùa đông, tàn nhẫn vô cùng.
Nhặt xác?
Trong mắt hắn, sinh mạng rõ ràng chẳng đáng giá lấy một xu.
Tôi làm bộ như vừa mới thức dậy, đẩy cửa bước vào, lười biếng nói:
“Làm gì thế? Giữa đêm giữa hôm la hét cái gì vậy?”
Lưu Tòng Húc giật mình, suýt nữa thì lăn khỏi giường.
Hắn trừng mắt lườm Trương Khởi Tụng một cái như d.a.o chém, rồi quay sang tôi, vội vàng nặn ra nụ cười lấy lòng:
“Cậu ấy không hiểu chuyện, tôi nói vài câu thôi, không có gì đâu.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, cười khẩy:
“Không hiểu chuyện á? Một người lành lặn như anh mà còn tranh giường với một người bị thương, ai mới là người không hiểu chuyện?”
Hắn nhanh chóng đổi sắc mặt, lập tức nhảy xuống giường, cười gượng:
“Cậu ấy nhường cho tôi mà… tôi đã nói không cần rồi… ha ha… lên đi, cậu lên giường ngủ đi.”
Tôi liếc sang Trương Khởi Tụng, thấy cậu ta vẫn còn sợ sệt, bèn ra hiệu bằng mắt.
“Cậu muốn tàn phế luôn cái chân hả?”
Rồi quay sang cảnh cáo Lưu Tòng Húc:
“Còn anh, nếu tôi mà thấy anh tranh giường thêm lần nào nữa, tôi sẽ dọn cả người lẫn rác của anh quẳng ra đường luôn đấy.”
Khi tôi đóng cửa lại, hình như nghe thấy một tiếng cười khẽ rất nhẹ.
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, Triệu Huyên Huyên lại dắt Lưu Tòng Húc đi mua sắm.
Tôi tranh thủ lúc họ không có nhà, gọi Trương Khởi Tụng ra:
“Lấy được đồ chưa?”
Cậu ta gật đầu, ánh mắt đã không còn vẻ hoảng loạn như mấy hôm trước nữa.
“Ở đây.”
Cậu ta kích động mở tay ra bên trong là một chiếc điện thoại đen nhỏ gọn.
“Tức là… bình thường hắn dùng cái này để liên lạc với mấy tên kia?”
Cậu ta gật đầu chắc nịch:
“Mỗi ngày hắn đều kiểm tra bảng cược của mình. Mọi chỉ thị hắn đưa ra đều truyền qua chiếc máy này cho đám bạn thân.”
“Tốt.”
Tôi mở máy ra xem, nhưng nhanh chóng phát hiện ra nó bị đặt mật khẩu.