Chưa kịp đợi tôi mở miệng, Triệu Huyên Huyên đã lên tiếng từ chối dứt khoát.
Cô ta vừa mới có cơ hội để được ở riêng với Lưu Tòng Húc, đương nhiên không muốn có một cái “bóng đèn” đi theo mình rồi.
Còn hắn, tại sao lại muốn dẫn theo tên ăn mày kia?
Tôi gật đầu, coi như đồng ý đề nghị của Huyên Huyên:
“Cũng tốt thôi. Dù sao hai người ở nhà tôi cũng không thể ăn không ở không. Vậy thì trước khi đi, nhớ dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ.”
Tôi nhìn thẳng vào Lưu Tòng Húc, giọng cố tình kéo chậm:
“Nếu ngay cả việc dọn dẹp cũng không làm được… thì hai người cũng chẳng còn giá trị gì nữa, lúc đó thì cùng nhau ra đường luôn giùm tôi.”
Tên ăn mày quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Lưu Tòng Húc.
Thấy hắn miễn cưỡng cười gượng đáp “Tất nhiên rồi”, cậu ta mới yên tâm gật đầu lia lịa.
Hôm nay công ty ít việc, tôi hoàn thành sớm nên tranh thủ về nhà.
Vừa bước vào cửa, tên ăn mày đã chạy ra đón, giọng run run:
“Cô… có thể giúp tôi một việc không?”
“Việc gì?”
“Tôi nghĩ… sau gáy mình bị côn trùng cắn. Cô có thể xem giúp tôi không?”
Cậu ta mím môi thật chặt, dường như còn muốn nói gì đó nữa, nhưng rồi lại ngậm lại.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn tiến lại gần. Bất ngờ, cậu ta lén nhét vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ.
“Tôi không quen hắn. Hắn đang khống chế tôi. Xin hãy cứu tôi!”
Lưu Tòng Húc không có ở đây, không cần phải giấu diếm đến vậy trừ khi… có camera.
Tôi lập tức hỏi nhỏ:
“Trên người cậu có gắn gì không?”
Cậu ta cứng đờ, cả người khẽ run lên, một lúc sau mới gần như không ai phát hiện được mà khẽ gật đầu.
Quả nhiên, Lưu Tòng Húc tên khốn đó gắn thiết bị theo dõi lên người cậu ta, phát trực tiếp mọi thứ.
Tôi hỏi tiếp:
“Nó ở đâu?”
Ánh mắt cậu ta rời từ mặt tôi xuống… đến ngực.
Tôi lập tức hiểu ra, chỉ tay vào sợi dây chuyền trên cổ cậu ta, cố ý nói to:
“Sợi dây chuyền xấu xí này mà cậu còn coi như báu vật? Vứt đi!”
Cậu ta lập tức nắm lấy tay tôi, không cho tôi tháo xuống:
“Không được… Đây là… là quà của anh trai để lại cho tôi.”
Xem ra đúng là bị Lưu Tòng Húc đe dọa không được tháo ra rồi.
Cậu ta cắn môi, ánh mắt phức tạp, như đang cố kìm nén điều gì trong lòng.
Cuối cùng, chỉ lặng lẽ mấp máy môi:
“Cảm ơn cô.”
Là hai người cùng bị số phận xô đẩy, nên mới thấy thương cảm cho nhau.
Tôi gật đầu đáp lại rồi xoay người định về phòng.
Nhưng vừa bước được vài bước, chợt nhớ ra tôi còn chưa biết tên người này.
Tôi quay lại, cười áy náy:
“À, tôi vẫn chưa biết tên cậu. Cậu tên là gì?”
Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-cuoc-xau-xa/chuong-4.html.]
Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng chim thỉnh thoảng vang lên, như cũng đang chờ câu trả lời.
Cậu ta khẽ nói:
“Tôi tên là Trương Khởi Tụng.”
Tôi sững người, mắt mở to kinh ngạc.
Cái tên Trương Khởi Tụng này như tiếng sấm giữa trời quang, đánh thẳng vào ký ức tôi, gợi lên một cơn chấn động dữ dội trong tâm trí.
“Cậu vừa nói… cậu tên gì?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt đầy thúc giục.
Cậu ta ấp úng đáp lại:
“Trương… Trương Khởi Tụng…”
Khi nghe lại cái tên đó một lần nữa, tim tôi như đập loạn lên.
Trí nhớ như thủy triều, ào ạt kéo về…
“Nam sinh danh giá thuộc trường 985 đột nhiên mất tích, lần xuất hiện tiếp theo lại là t.h.i t.h.ể lạnh ngắt.”
“Theo báo cáo từ phía cảnh sát, trong thời gian mất tích, nạn nhân từng chịu đựng tra tấn phi nhân tính, chân phải bị gãy… Những gì cậu ấy từng trải qua, đến nay vẫn chưa thể xác định rõ...”
Trong tấm ảnh được công bố, sắc mặt cậu ta tái nhợt, ánh mắt vô hồn, tựa như đang im lặng tố cáo sự bất công tàn nhẫn của số phận.
Tôi đã từng c.h.ế.t một lần, tôi biết cảm giác hơi thở tắt dần là thế nào, biết rõ nỗi tuyệt vọng và cam chịu trước khi khép mắt là ra sao.
Mà giờ đây, người đứng trước mặt tôi, chính là Trương Khởi Tụng, bằng xương bằng thịt.
Cậu ta cũng bị thương ở chân phải, đi đứng khập khiễng.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra:
Việc tôi sống lại, không chỉ là để thở lại bầu không khí trong lành này.
Mà là một cơ hội, một sứ mệnh.
Cơ hội để người đã khuất được sống lại.
Sứ mệnh đòi lại công bằng cho những người như chúng tôi.
Những phẩm giá từng bị quyền lực giẫm đạp, những cuộc đời bị ác ý nghiền nát, những hy vọng bị bóng tối nuốt chửng…
Tất cả không nên bị chôn vùi như thế.
Tôi mỉm cười, kéo sợi dây chuyền trước n.g.ự.c cậu ta che đi chiếc camera, kéo cậu ta lại gần.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể nghe được hơi thở gấp gáp của cậu.
Tôi nói nhỏ:
“Tôi sẽ giúp cậu.”
“Hãy tin tôi.”
Gần 11 giờ đêm, Triệu Huyên Huyên mới xách túi lớn túi nhỏ lạch bạch về nhà cùng Lưu Tòng Húc.
Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy hắn mặc vest chỉn chu do Triệu Huyên Huyên mua, đầu tóc chải gọn, cả người như biến thành người khác.
Nhìn kỹ lại hửm, toàn là đồ hiệu đắt đỏ mà cô ta ngày thường dù có siết bụng cả tháng cũng không nỡ mua.
Tôi cười giễu cợt:
“Ồ, thay bộ đồ khác là khác hẳn luôn nhỉ. Không biết còn tưởng thiếu gia nhà nào ấy chứ!”
Câu này nói trúng tim đen Lưu Tòng Húc.
Hắn ưỡn ngực, vẻ mặt như lâng lâng:
“Trước khi sa cơ, tôi cũng từng là… Dù sao thì cũng nhờ hai cô cưu mang, nếu sau này tôi thành công, nhất định không quên ơn đâu.”
Triệu Huyên Huyên cười tít mắt, ngả ngớn tựa vào hắn:
“Thật hả? Anh nói rồi đấy nha, anh phải có trách nhiệm với em đó!”