VẢ MẶT BẠN THÂN LUÔN THÍCH ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC
CHƯƠNG 4
Nhưng cô ta không thèm nhìn ông, quay sang nói với Vương Khiết:
"Chửi bậy thì phải nói ra mới sạch. Nuốt vào bụng, lòng mình sẽ dơ bẩn."
Quản lý giận đến mức để lại một câu:
"Từ giờ, việc của cô, tôi không quản nữa!"
Thấy quản lý cũng phải chịu thua mình, Châu Nguyệt càng hả hê, ngồi trước máy tính bắt đầu "câu giờ".
"Cậu lười, tôi lười, ông chủ BMW biến thành xe đạp."
Cô ta khoe khoang, không nhận ra nét mặt của Vương Khiết đã thay đổi.
Quả nhiên, hôm đó cả phòng lại phải tăng ca.
Châu Nguyệt không làm gì cả.
Đến gần giờ tan ca, cô ta ôm bụng:
"Tôi đau bụng, phải xin phép đi bệnh viện!"
Quản lý ban đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi cảnh cô ta lăn lộn gào thét:
"Nếu các người dám ngăn tôi, con tôi có chuyện gì, tôi sẽ bắt các người đền mạng!"
Khi đi làm, cô ta vẫn tiếp tục duy trì nguyên tắc "làm biếng".
Nếu không làm nổi việc, cô ta sẽ nán lại công ty, biết rằng kiểu gì cũng có người muốn về sớm và làm thay cho mình.
Trước đây, phần lớn công việc của cô ta đều do tôi làm giúp.
Bây giờ, tôi chỉ tập trung làm việc của mình, xong là dừng.
Vương Khiết ngày càng bực tức, nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ:
"Cậu cố gắng làm xong việc của mình đi.
"Lúc nào cũng bắt chúng tôi tăng ca, mọi người đều bất mãn cả rồi."
Châu Nguyệt xoa xoa cái bụng còn chưa lộ rõ:
"Khiết Khiết, cậu làm sao thế? Tôi đang mang thai, tất nhiên cần ưu tiên nghỉ ngơi.
"Cậu chỉ làm giúp tôi một chút thôi mà. Ai mà chẳng có lúc bất tiện, cậu không biết thương phụ nữ mang thai sao?"
Vương Khiết tức đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Tôi nhìn cảnh đó, không nhịn được cười mỉa.