VẢ MẶT BẠN THÂN LUÔN THÍCH ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC
CHƯƠNG 1
Người bạn thân Châu Nguyệt của tôi rất thích nói một câu:
"Thay vì tự kiểm điểm bản thân, hãy đổ lỗi cho người khác."
Một lần, cô ấy cãi nhau nảy lửa với chồng, rồi đến tìm tôi cầu cứu.
Chồng cô ấy xách d.a.o đuổi sát theo sau.
Nhưng cô ấy đã nhanh chân hơn, dùng chìa khóa mở cửa nhà tôi, đẩy tôi ra ngoài và khóa chặt cửa lại, để tôi phải hứng chịu cơn thịnh nộ của chồng cô ấy.
Kết quả, tôi bị c.h.é.m chết.
Sau đó, cô ấy bị sảy thai và trách cứ tôi, người đã chết:
"Cô ta biết rõ chồng tôi bị bệnh tâm thần, vậy mà còn cố ý kích động anh ấy.
"Cô ta thì nhẹ nhàng ra đi, còn tôi phải sống trong nỗi ân hận vì mất con suốt đời."
May mắn thay, tôi đã được tái sinh.
Tôi trở lại thời điểm khi cô ấy vừa mang thai và nhờ tôi chăm sóc chú chó của cô ấy.
—-----------
"Cậu cài đặt một chiếc camera 24/24 trong nhà để tôi theo dõi được không? Tôi lo lắng Vượng Tử không quen ở nhà cậu.
"Tôi nhớ Vượng Tử lắm!"
Tiếng của Châu Nguyệt khiến tôi tỉnh dậy.
Tôi vô thức sờ lên đầu mình. Mắt tôi vẫn chưa bị m.á.u che mờ, cơ thể tôi chưa bị c.h.é.m nát.
Tôi vẫn còn sống!
Chưa bị chồng của Châu Nguyệt g.i.ế.c chết.
"Trần Di Nhiên, cậu nghe thấy không?"
Nỗi đau trước khi c.h.ế.t vẫn khiến tôi khó thở.
Thấy tôi không trả lời, Châu Nguyệt bất ngờ cao giọng:
"Tôi chỉ nhờ cậu lắp một cái camera mà cũng khó khăn thế sao?
"Tôi đâu có bảo cậu lắp camera trong nhà tắm hay phòng ngủ!
"Nếu không phải chồng tôi nói tôi đang mang thai nên không thể nuôi chó, tôi đâu cần để 'con trai' tôi chịu khổ ở nhà cậu?"
Cô ấy đứng dậy, tay chống hông, giọng đầy giận dữ, nhưng động tác mạnh làm cô ấy đau bụng:
"A—
"Bụng tôi đau quá…"
Đồng nghiệp xung quanh lập tức chú ý.
Người thân thiết với Châu Nguyệt là Vương Khiết trách tôi ngay:
"Di Nhiên à, Châu Nguyệt coi cậu là bạn thân nhất nên mới nhờ cậu nuôi chó.