VẢ MẶT BẠN THÂN LUÔN THÍCH ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC
CHƯƠNG 3
Kiếp trước, vì coi cô ta là bạn thân, lại thương cô ta mang thai vất vả, tôi luôn đứng ra gánh việc.
Nên dù cô ta có nghỉ ngang, chỉ cần không ảnh hưởng tiến độ, mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lần này, ai cũng vì cô ta mà phải tăng ca, nên tất cả đều kìm nén cơn giận.
Nhìn cô ta nhởn nhơ gây rắc rối, tôi không nhịn được nữa:
“Làm không xong công việc của mình thì nghỉ việc, về nhà dưỡng thai đi.”
Cô ta cầm tập tài liệu trên bàn ném thẳng vào tôi.
Góc nhọn của tập tài liệu đập vào trán tôi, khiến m.á.u rỉ ra.
Gương mặt cô ta đầy tức giận:
“Cô nói chuyện kiểu gì thế? Không sống nổi đến ngày mai à?”
Lần này, các đồng nghiệp đứng về phía tôi. Một người lên tiếng chỉ trích:
“Châu Nguyệt, cô sao có thể đánh người?
“Cô nghỉ cả tuần, công việc của cô đều do chúng tôi làm. Không được nói à?”
Đối diện với nhiều lời trách móc, cô ta giận dữ, không thể cãi lại.
Đúng lúc đó, chủ tịch đi ngang qua.
Ông mỉm cười hỏi:
“Cô gái trẻ kia sao lại có vẻ khó chịu thế?”
Châu Nguyệt vẫn không để ý đến hoàn cảnh, hét lên:
“Không để cảm xúc trên mặt, chẳng lẽ để ở tường nhà ông?”
Chủ tịch nghe thấy, vẫn giữ nụ cười thân thiện:
“Cô gái trẻ ở bộ phận này có vẻ rất cá tính.”
Quản lý đổ mồ hôi hột, vội giải thích:
“Cô ấy đang mang thai, chắc do nội tiết tố không ổn định nên hơi cảm xúc.”
Chủ tịch cười nhẹ:
“Nếu vậy, làm việc ở bộ phận này vất vả quá. Đổi sang bộ phận khác đi.”
Châu Nguyệt không biết, nếu không phải vì đang mang thai, cô ta đã bị sa thải từ lâu.
Nếu không nhờ quản lý là họ hàng, che đậy chuyện trốn việc, cô ta cũng đã bị đuổi.