VẢ MẶT BẠN THÂN LUÔN THÍCH ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC

CHƯƠNG 2

 

Kiếp trước, khi chồng của Châu Nguyệt đi công tác, cô ta lén mang chó về nhà. Không ngờ, chồng cô ta – Triệu Hồng Phi – phát hiện.

 

Trong cơn tức giận, anh ta g.i.ế.c con ch.ó và nấu thành lẩu thịt chó.

 

Vì chuyện này, hai vợ chồng cãi nhau dữ dội, khiến Triệu Hồng Phi nổi điên và ra tay đánh cô ta.

 

Sợ hãi, thay vì báo cảnh sát, cô ta tìm đến tôi.

 

Nhưng Triệu Hồng Phi đã cầm dao, lái xe đuổi theo.

 

Khi thấy anh ta, Châu Nguyệt lập tức giật lấy chìa khóa từ tay tôi, nhanh chóng mở cửa nhà tôi và đẩy tôi ra ngoài.

 

Cô ta nói:

 

“Di Nhiên, cậu giúp mình cản anh ta trước đi. Mình là phụ nữ mang thai, mình không thể bị thương nữa.

 

“Cửa nhà cậu không chắc chắn, nếu cả hai chúng ta vào, anh ta chắc chắn sẽ phá cửa xông vào và mình sẽ bị giết.

 

“Tất cả là vì cậu bảo mình mang chó về nhà, mình mới cãi nhau với Triệu Hồng Phi. Cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”

 

Tôi đứng ngoài cửa, đập cửa cầu cứu, van xin cô ta gọi cảnh sát, nhưng cô ta không có động tĩnh gì.

 

Kết cục, tôi bị Triệu Hồng Phi c.h.é.m nhiều nhát, rồi bị đ.ấ.m đá suốt hơn nửa tiếng cho đến chết.

 

Nhà tôi nằm ở khu vắng vẻ, ít người qua lại.

 

Cuối cùng, một cô lao công phát hiện vết m.á.u và báo cảnh sát. Lúc đó, t.h.i t.h.ể của tôi mới được tìm thấy.

 

Do mắc bệnh tâm thần, Triệu Hồng Phi thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

 

Châu Nguyệt bị sảy thai và vẫn tiếp tục trách tôi:

 

“Cô ta biết rõ chồng tôi bị bệnh tâm thần mà còn cố ý kích động anh ấy.

 

“Cô ta c.h.ế.t thì nhẹ nhàng, còn tôi phải sống với nỗi đau mất con cả đời!”

 

Mẹ tôi đau đớn đến mù cả hai mắt, hỏi tại sao cô ta không cứu tôi.

 

Nhưng cô ta mắng chửi mẹ tôi thậm tệ, thậm chí dùng chổi đánh mẹ tôi ra khỏi nhà.

 

Cô ta ngạo nghễ nói:

 

“Vẫn là câu nói cũ, sống không cần quá đúng mực.

 

‘Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ai dám chỉ trích ta, sẽ bị xử tử hình!’”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận