TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN
7
Anh ta nghiến răng nói: "Đường Tuế Tuế, tôi đang cho cô một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cô thành tâm xin lỗi và đảm bảo cắt đứt mọi liên hệ với Giang Yển thì tôi có thể miễn cưỡng tha thứ cho cô, để cô tiếp tục ở bên tôi..."
"Tống Trì, mặt anh có thể dày thêm chút nữa không? Tha thứ cho tôi á? Sao anh nói được câu đó hay vậy?!" Tôi mỉa mai cực độ, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: "Khỏi đi. Chúng ta cứ cả đời không qua lại với nhau thì hơn."
"Rồi cô sẽ hối hận!"
"Tôi sẽ mãi mãi không hối hận."
Mặt Tống Trì đỏ bừng.
Có lẽ anh ta không thấy ý định nhượng bộ nào từ tôi nên tức giận quay người bỏ đi.
Trước khi đi, anh ta còn không quên buông lời cay nghiệt: "Đường Tuế Tuế, cô tốt nhất đừng quỳ xuống cầu xin tôi!"
Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng Tống Trì, hơi ngơ ngác.
Không phải vì Tống Trì, việc đổi đối tượng chinh phục đồng nghĩa với tôi đã hoàn toàn không còn tình cảm với anh ta nữa, anh ta cũng không ảnh hưởng được đến cảm xúc của tôi.
Tôi chỉ đang nghĩ, hóa ra Giang Yển đã có người trong lòng rồi...
Thừa nhận đi, mày vẫn có chút thất vọng đúng không Đường Tuế Tuế?.
Ai lại muốn c.h.ế.t khi còn cơ hội có thể sống chứ?
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói vào tai khiến tôi giật mình.
Nó nói: "Tôi phát hiện Tống Trì hình như thích cô rồi."
"Chẳng phải đó là bản chất của đàn ông sao?" Tôi mỉa mai. "Thứ không có được luôn là thứ tốt nhất."
"Không phải bây giờ, mà là đêm đó. Chính là đêm cô ngất ở đầu ngõ ấy, thật ra Tống Trì đã ở bệnh viện cả đêm với cô, đến khi cô sắp tỉnh lại anh ta mới cố tình rời đi. Tôi đoán anh ta sợ cô phát hiện mình đang quan tâm cô." Hệ thống giải thích.
11
"Vậy tại sao anh ta lại sợ?" Tôi hỏi.
Hệ thống cũng không trả lời được.
"Chỉ có thể giải thích rằng anh ta căn bản không muốn thích tôi." Tôi tỉnh táo đáp. "Một người từ trong thâm tâm không muốn thích mình, và một người đã thử nhưng không thể thích mình, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Loại thứ nhất chính là nói Tống Trì đó. Tôi giờ chỉ hối hận, không tỉnh ra sớm hơn."
Nhưng thật ra tỉnh sớm hơn cũng chẳng giải quyết được gì nhiều.
Đã rơi vào lưới tình thì một năm hay mười năm, thực ra cũng không khác biệt là mấy.
Sau hôm đó, tôi nhốt mình trong nhà, không ra ngoài mấy ngày liền.
Cũng không chủ động liên lạc với Giang Yển nốt.
Hệ thống nói tôi đang tự buông xuôi.
Nhưng biết làm sao đây?
Giang Yển có người anh ấy thích rồi, còn tôi thậm chí không biết họ có phải hai bên tình nguyện không?
Nếu đúng, vậy thì tôi chính là kẻ thứ ba.
Cái từ ‘kẻ thứ ba’ này, tôi không thích chút nào.
Ai biết, một tháng sau, Giang Yển lại chủ động nhắn tin cho tôi:
[Cô c.h.ế.t rồi à?] Người này, miệng còn độc hơn cả Tống Trì.
[Sống khỏe như rồng như hổ.] Tôi trả lời, gửi kèm một tấm ảnh mình đang tập yoga trồng chuối.
[Thế đây là cách cô thể hiện cô thích tôi à?]
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Thì sợ làm phiền anh chứ sao.]
[Đi biển không?]
[Hôm nay á?]
[Không đi thì thôi.]
[Tôi tới ngay, ở đâu?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-thuong-hoan/7.html.]
[Xuống lầu!]
Hóa ra tên nhãi này đã chờ sẵn ở cổng khu chung cư rồi ư?
Tôi hơi kích động.
Hệ thống lúc này cũng nhắc nhở bên tai: "Chủ nhân, nắm lấy cơ hội."
Tôi vội thay một bộ quần áo, nghĩ ngợi một chút rồi trang điểm nhẹ nhàng.
Khi tôi đến cổng khu chung cư thì đã qua hơn nửa tiếng.
Từ xa, tôi thấy Giang Yển tựa người vào chiếc xe thể thao, khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng.
Người qua đường ai cũng khó tránh nhìn anh thêm vài lần.
Xe đẹp, người còn đẹp hơn.
Ai nhìn mà không mơ màng nào.
Tôi chạy tới, còn chưa kịp mở lời anh đã xả một tràng:
"Cô để bổn thiếu gia đợi lâu như vậy luôn? Đường Tuế Tuế, cô giỏi lắm!" Giang Yển bực rồi.
"Tôi chỉ muốn trang điểm đẹp hơn để gặp anh thôi mà." Tôi giả vờ tủi thân đáp.
Giang Yển liếc mắt nhìn lớp trang điểm và bộ đồ của tôi, không nói gì thêm mà lên xe.
Tôi vội vàng ngồi vào ghế phụ.
Trong xe hơi yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức hơi ngượng ngùng.
Tôi chủ động mở lời: "Sao hôm nay lại muốn đi biển thế?"
"Thiếu gia đây muốn đi biển còn cần lý do à?"
Người này thật khó nói chuyện, tôi chọn cách im lặng.
Xe rất nhanh đến bến cảng, tôi theo Giang Yển lên du thuyền.
Trên du thuyền rộng lớn, có rất nhiều nam thanh nữ tú.
Tôi cũng không ngờ nghệch đến mức nghĩ rằng Giang Yển sẽ đi chơi riêng với mình nhưng khi thấy Tống Trì trên du thuyền, tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Khoảnh khắc Tống Trì nhìn thấy tôi, khóe miệng anh ta kéo lên một nụ cười đầy ác ý.
Tôi không hiểu anh ta cười cái gì.
Trực giác mách bảo tôi có điều không ổn.
Quả nhiên!
Rất nhanh tôi đã thấy một cô gái. Dù chị ta cười rất tươi nhưng rõ ràng là không có thiện chí.
Ánh mắt chị ta quét qua tôi vài lần, cuối cùng dừng lại trên người Giang Yển.
Chị ta nhỏ nhẹ hỏi: "A Yển, đây là bạn gái của anh à?"
"Vẫn chưa." Giang Yển đáp, giọng điệu rõ ràng mang theo chút mập mờ.
Tôi gần như ngay lập tức nhận ra, cô gái trước mặt chính là người mà Tống Trì từng nói, người Giang Yển thích đã nhiều năm.
Vậy là giờ chị ta đã trở về nước.
Thảo nào Tống Trì cười nham hiểm như vậy.
Rõ ràng anh ta cố tình muốn làm tôi bẽ mặt.
"Em đang theo đuổi Giang Yển, nhưng chưa thành công." Tôi chủ động lên tiếng, thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy sao?" Chị ta cười nhẹ. "A Yển là một đóa hoa cao ngạo lãnh đạm, khó theo đuổi lắm đấy."
"Vâng, chị cũng đang theo đuổi anh ấy ạ?" Tôi hỏi.
"Tôi…" Chị ta thoáng do dự. "Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè lâu năm mà thôi."