TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN

10

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng." Tống Trì nghiến răng, cố kìm nén cơn giận. "Bây giờ cô rời khỏi Giang Yển, tôi sẽ không truy cứu, còn đồng ý ở bên cô."  

 

"Không cần, không cần, không cần!" Tôi nói rành rọt từng chữ. "Dù là một trăm lần hay một vạn lần, tôi cũng không cần!"  

 

Tống Trì giận đến đỏ cả mắt.  

 

Trong một thoáng, tôi có cảm giác như anh ta đang rất đau khổ.  

 

Cơ mà, điều đó liên quan gì đến tôi?  

 

Tôi lướt qua anh ta, lạnh lùng bước về nhà.  

 

"Đường Tuế Tuế, tôi không dễ chịu thì cô cũng đừng mong thoải mái!" Tống Trì hét lên sau lưng tôi, đe dọa.  

 

Tôi chẳng thèm để ý.  

 

Còn đang bận về gọi điện tâm tình với Giang Yển đây này.  

 

Tôi đóng sầm cửa lại, người này chẳng còn chút ý nghĩa nào trong thế giới của tôi nữa.  

 

Ai ngờ, tôi đã đánh giá thấp sự nham hiểm và mưu mô của Tống Trì.  

 

Tối nay, tôi đến nhà Giang Yển để nấu bữa tối tình yêu cho anh ấy.  

 

Khi tôi đến, cảm giác anh ấy cứ có gì đó là lạ.  

 

Dù thường ngày cũng không nồng nhiệt lắm nhưng hôm nay anh xa cách hẳn.  

 

"Giang Yển?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh.  

 

Giang Yển mím môi, rồi hỏi: "Đường Tuế Tuế, em là một người thực hiện nhiệm vụ chinh phục phải không?"  

 

Tôi bỗng chốc nghẹn lời.  

 

Chỉ một giây thôi, tôi biết ngay chắc chắn là do Tống Trì nói cho anh ấy.  

 

Vì chỉ mình anh ta biết thân phận thật sự của tôi.  

 

Tôi mím môi, cân nhắc xem nên giải thích thế nào.  

 

"Nghe nói nếu nhiệm vụ thất bại, em sẽ c.h.ế.t đúng không?" Giang Yển nhìn tôi, hỏi tiếp. "Vậy em sẽ chấp nhận c.h.ế.t ư?"  

 

Khi nói những lời này, mắt Giang Yển đã đỏ hoe.  

 

Anh mím chặt môi, dường như đang rất cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.  

 

"Anh sợ em c.h.ế.t à?" Tôi hỏi.  

 

"Đường Tuế Tuế!" Giang Yển phát cáu. "Em nghĩ anh là trò đùa của em đúng không? Khi không chinh phục được Tống Trì thì lôi anh ra làm trò tiêu khiển, thỏa mãn dục vọng cuối cùng của đời mình rồi lại bỏ rơi anh..."  

 

Giọng anh rõ ràng rất lớn, nhưng nghẹn ngào vô cùng.  

 

Ô, tuyết giữa mùa hè à? Giang Yển mà cũng biết khóc ư?  

 

Tôi vội vàng trấn an anh: "Em nào có vô trách nhiệm như vậy."  

 

"Đúng, em quả thật là người thực hiện nhiệm vụ chinh phục. Tống Trì nói không sai, nếu không thành công thì em sẽ chết. Hơn nữa, khéo làm sao năm nay lại là năm cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ. À không, nói chính xác hơn thì là nửa năm cuối."  

 

Tôi nhìn thấy mắt Giang Yển càng đỏ hơn.  

 

Tôi vội nói: "Nhưng mà, bây giờ em đã thành công rồi, không c.h.ế.t nữa."  

 

"Em đang lừa anh!" Giang Yển phản bác. "Không ở bên Tống Trì, sao em có thể thành công..."  

 

"Vì em đã thay đổi đối tượng chinh phục rồi." Tôi mỉm cười. "Đối tượng của em đổi thành anh từ lâu rồi."  

 

Giang Yển sững người.  

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi.  

 

Có lẽ anh sợ tôi đang lừa anh.  

 

"Em có một lần được đổi mục tiêu." Tôi nói. "Nên em đá Tống Trì luôn."  

 

"Thật chứ?"  

 

"Nếu em nói dối thì trời đánh thánh vật." Tôi nghiêm túc thề thốt.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận