TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN
4
Nói rồi, anh ta mạnh bạo kéo tôi ra ngoài.
Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng không thoát được.
Trước khi bị Tống Trì kéo đi, tôi chỉ kịp bối rối đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn trước mặt Giang Yển, nói vội: “Giang Yển, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Bánh kem lạnh nên nếu không ăn sớm sẽ tan mất đấy.”
Tống Trì kéo tôi đi một cách thô bạo.
Vừa đến lối ra vào, anh ta hất tung cánh cửa ra.
Nhưng ngay lập tức cánh cửa bị đẩy đóng lại với lực rất lớn, phát ra tiếng “rầm”.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Giang Yển đứng chắn giữa tôi và Tống Trì.
Tống Trì mắt đỏ ngầu, cơn giận bừng bừng: “Giang Yển, cậu đang làm gì vậy?!”
6
“Anh họ, đây là tiệc sinh nhật của em mà.”
So với Tống Trì đang tức giận thì Giang Yển lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu cũng lạnh nhạt vô cùng.
Hoàn toàn không cảm giác được người này có thực sự tức giận hay không.
“Cô ấy đến tìm em.” Giang Yển liếc nhìn tôi một cái, cười nhạt, rồi nói với Tống Trì: “Cô ấy có đi hay không, không phải do anh quyết định.”
“Cậu biết rõ cô ta có mục đích gì.” Tống Trì bực bội nói.
“Mục đích gì?” Giang Yển cố tình hỏi.
“Cô ta đến lấy lòng cậu nhưng thực chất là để thu hút sự chú ý của anh. Cô ta không thể nào thích cậu được.” Tống Trì khẳng định chắc nịch.
Giang Yển quay sang nhìn tôi: “Thế hả?”
“Không phải.” Tôi lập tức phủ nhận, kiên quyết tuyên bố: “Tôi đã không còn thích Tống Trì nữa, tôi thích anh. Là anh ta tự mình đa tình, suy diễn quá nhiều thôi.”
Nhận được câu trả lời của tôi, Giang Yển cười: “Anh họ, anh nghe rồi đấy? Cô ấy nói anh đang tự mình đa tình.”
Tống Trì tức đến đỏ cả mặt.
Khó trách, vì lời tôi vừa nói chẳng khác nào một cái tát vô hình, giòn giã và mạnh mẽ giáng vào mặt anh ta.
Tống Trì càng lúc càng siết chặt cổ tay tôi.
Không rõ là anh ta làm thế để kiềm chế cảm xúc của mình hay cố ý trừng phạt tôi.
Tôi giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Lúc này, Giang Yển dửng dưng lên tiếng: “Thế này đi, để Đường Tuế Tuế tự chọn. Nếu cô ấy muốn đi theo anh, em sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu cô ấy không muốn thì mong anh họ hãy tự trọng.”
Sắc mặt Tống Trì tối sầm lại.
Ở cái đất thủ đô này có ai dám thực sự đối đầu với Giang Yển?
Dù nhà họ Tống và nhà họ Giang có quan hệ họ hàng, kể cả bố Tống Trì và mẹ Giang Yển là anh em ruột, thì người nhà họ Tống cũng không có quyền lên tiếng trước người thừa kế của nhà họ Giang.
Đấy là chưa tính đến tin đồn rằng Giang Yển là người m.á.u lạnh quen thói, không màng đến tình thân.
Tống Trì lạnh lùng nói với tôi: “Đường Tuế Tuế, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Tôi mím chặt môi, chuyển ánh mắt sang Giang Yển.
Giang Yển vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, anh hỏi tôi: “Đường Tuế Tuế, cô muốn đi theo Tống Trì không?”
“Không.” Tôi trả lời chắc chắn không chút do dự: “Tôi muốn ở bên anh.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi của Tống Trì càng siết chặt thêm, cảm giác như muốn bóp nát xương tôi vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-thuong-hoan/4.html.]
Tôi không chịu nổi nữa, hét lên vì đau: “Buông ra, đau quá…”
Ánh mắt Giang Yển lạnh dần, anh ấy nhìn Tống Trì, đè thấp giọng: “Buông cô ấy ra.”
Tống Trì không buông.
Cơn đau ở cổ tay khiến mắt tôi rơm rớm nước.
“Đừng để tôi đếm đến ba.” Giọng Giang Yển vẫn bình thản nhưng lại tỏa ra mùi sương giá lạnh buốt khiến người ta cảm thấy rét run: “Một. Hai…”
Tống Trì buông tay.
“Đường Tuế Tuế, đây là cô tự chuốc lấy.” Tống Trì lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ mềm lòng với cô nữa!”
“Mềm lòng á?” Tôi cảm thấy thật nực cười.
Anh ta từng mềm lòng với tôi khi nào chứ?
“Anh khỏi.” Tôi đáp chắc nịch.
Tống Trì giận đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng tôi đã không còn quan tâm đến anh ta nữa, sự chú ý của tôi dính chặt trên người Giang Yển.
Giang Yển không để cơn giận của Tống Trì vào mắt, anh nói: “Nếu muốn đi theo tôi, thì đi thôi.”
Nói xong, Giang Yển mở cửa bước ra ngoài trước.
Tôi ngẩn người.
Đông người đến để mừng sinh nhật anh như vậy mà anh nói đi là đi ngay?
Nhưng cũng không do dự lâu, tôi lập tức chạy theo.
Lúc chạy theo, tôi lờ mờ cảm giác được Tống Trì dường như định đưa tay kéo tôi lại. Hoặc cũng có thể là tôi tưởng tượng thôi.
Gì thì gì, cuối cùng tôi vẫn thuận lợi theo Giang Yển lên chiếc siêu xe của anh.
Anh lái xe với tốc độ rất nhanh.
Tôi không biết anh có uống rượu không.
Lúc nãy lại gần tôi không ngửi thấy mùi rượu trên người anh nhưng ngồi ở ghế phụ, tôi vẫn căng thẳng cứng đờ người.
Tôi hãi thật sự, sợ chỉ một giây sau tai nạn thảm khốc sẽ ập đến.
Tôi run rẩy, không dám hỏi anh muốn đi đâu.
Chỉ thấy xe càng lúc càng xa trung tâm, cuối cùng hướng về phía núi.
Đến đỉnh núi, Giang Yển dừng xe.
Anh không xuống xe, chỉ mở mui trần rồi lấy ra một điếu thuốc và châm lửa bắt đầu hút.
Tôi thở phào, cố gắng bình tĩnh lại, dè dặt hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
“Không phải cô luôn miệng nói thích tôi đấy sao?” Giang Yển vừa hút thuốc, vừa nói bằng giọng đầy chế nhạo: “Phải dùng hành động thực tế để chứng minh, làm tôi tin cô chứ, đúng không?”
Tim tôi chợt hẫng một nhịp.
Hành động thực tế?
“Trên xe? Hay là…” Tôi run rẩy liếc nhìn bụi cây tối om cạnh đó: “Trong rừng?”
Tên này đúng là biến thái!