TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN

4

Nói rồi, anh ta mạnh bạo kéo tôi ra ngoài.  

 

Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng không thoát được.  

 

Trước khi bị Tống Trì kéo đi, tôi chỉ kịp bối rối đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn trước mặt Giang Yển, nói vội: “Giang Yển, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Bánh kem lạnh nên nếu không ăn sớm sẽ tan mất đấy.”  

 

Tống Trì kéo tôi đi một cách thô bạo.  

 

Vừa đến lối ra vào, anh ta hất tung cánh cửa ra. 

 

Nhưng ngay lập tức cánh cửa bị đẩy đóng lại với lực rất lớn, phát ra tiếng “rầm”.  

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Giang Yển đứng chắn giữa tôi và Tống Trì.  

 

Tống Trì mắt đỏ ngầu, cơn giận bừng bừng: “Giang Yển, cậu đang làm gì vậy?!”  

 

6

 

“Anh họ, đây là tiệc sinh nhật của em mà.”

  

So với Tống Trì đang tức giận thì Giang Yển lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu cũng lạnh nhạt vô cùng. 

 

Hoàn toàn không cảm giác được người này có thực sự tức giận hay không.  

 

“Cô ấy đến tìm em.” Giang Yển liếc nhìn tôi một cái, cười nhạt, rồi nói với Tống Trì: “Cô ấy có đi hay không, không phải do anh quyết định.”  

 

“Cậu biết rõ cô ta có mục đích gì.” Tống Trì bực bội nói.  

 

“Mục đích gì?” Giang Yển cố tình hỏi.  

 

“Cô ta đến lấy lòng cậu nhưng thực chất là để thu hút sự chú ý của anh. Cô ta không thể nào thích cậu được.” Tống Trì khẳng định chắc nịch.  

 

Giang Yển quay sang nhìn tôi: “Thế hả?”  

 

“Không phải.” Tôi lập tức phủ nhận, kiên quyết tuyên bố: “Tôi đã không còn thích Tống Trì nữa, tôi thích anh. Là anh ta tự mình đa tình, suy diễn quá nhiều thôi.”  

 

Nhận được câu trả lời của tôi, Giang Yển cười: “Anh họ, anh nghe rồi đấy? Cô ấy nói anh đang tự mình đa tình.”  

 

Tống Trì tức đến đỏ cả mặt.  

 

Khó trách, vì lời tôi vừa nói chẳng khác nào một cái tát vô hình, giòn giã và mạnh mẽ giáng vào mặt anh ta.  

 

Tống Trì càng lúc càng siết chặt cổ tay tôi.

  

Không rõ là anh ta làm thế để kiềm chế cảm xúc của mình hay cố ý trừng phạt tôi.  

 

Tôi giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận