TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN
6
"Tình cảm của cô dành cho Tống Trì, ai cũng biết."
"Nhưng việc tôi không theo đuổi được Tống Trì, cũng là mọi người đều biết." Tôi nhìn Giang Yển. "Vậy nên tôi từ bỏ anh ta, sau đó thích anh."
"Thay đổi nhanh vậy sao?" Ánh mắt Giang Yển lạnh lùng.
Rõ ràng vẫn không tin.
"Giang Yển, tôi chỉ hỏi anh: lời anh nói tối qua, có tính không?"
Tôi không muốn tranh cãi với Giang Yển nữa.
Dù sao chuyện này cũng cần thời gian để chứng minh.
Giang Yển im lặng một lúc, dường như đang đắn đo suy nghĩ.
Rồi, anh chậm rãi đáp:
"Ừ."
9
Tôi vui mừng, kích động hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có thể hẹn hò được chưa?”
“Đường Tuế Tuế, cô nghĩ nhiều quá rồi.” Giang Yển lạnh lùng mỉm cười. "Tôi chỉ nói là tôi tin cô thích tôi, chứ chưa bao giờ nói muốn hẹn hò với cô. Phụ nữ thích tôi nhiều như thế, tôi có thể hẹn hò hết được sao?!”
“…” Thật muốn văng tục mà.
“Ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, lát nữa tôi đến đón cô xuất viện.”
Giang Yển buông một câu rồi quay người đi mất.
Hệ thống lập tức xuất hiện, giọng hơi phấn khích: “Chủ nhân, tôi thấy có hy vọng đó.”
“Hy vọng gì?” Tôi chán nản đáp.
Tôi cũng từng nghĩ rằng mình sắp chiến thắng rồi, ai ngờ Giang Yển lại chơi ăn gian như vậy, đúng là đồ tồi!
“Tối qua Giang Yển đã ở bệnh viện cả đêm với cô, không rời nửa bước. Anh ấy còn gọi tất cả các bác sĩ giỏi nhất trong viện đến khám cho cô, sợ cô thực sự xảy ra chuyện gì.”
“Có khi nào chỉ là anh ta sợ tôi chết, gây phiền phức cho anh ta không?” Tôi hỏi.
“C… cũng có khả năng đó…” Hệ thống đồng tình.
“Nhưng nói chung, đây là một tín hiệu tốt.” Hệ thống lại động viên.
Tôi lấy lại tinh thần, nghĩ thầm: Cũng đúng, Tống Trì chưa bao giờ cho tôi dù chỉ một cơ hội để đến gần anh ta, còn Giang Yển ít nhất đã cho tôi cơ hội chứng minh bản thân.
Mặc dù, suýt chút nữa toi cả cái mạng này.
Tính ra thì, hai anh em nhà này hình như đều chẳng phải người tốt đẹp gì!
Buổi tối, Giang Yển đến đón tôi xuất viện.
Tôi còn tưởng anh ta chỉ nói miệng cho có, ai ngờ lại đến thật.
Anh ta đưa tôi về đến cổng khu chung cư.
“Cảm ơn.” Tôi nói.
Giang Yển vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
“Sau này tôi có thể thường xuyên tìm anh chơi được không?” Tôi hỏi.
“Tùy cô.”
Tôi khấp khởi mừng thầm: “Tôi có thể xin số liên lạc của anh không?”
Giang Yển nóng nảy lấy điện thoại ra, mở mã QR trên WeChat.
Vội vàng quét mã xong, tôi vừa lòng bước xuống xe.
“Đi đường cẩn thận nhé.” Tôi cười vẫy tay chào anh ta.