TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN

2

"Chủ nhân, cô tỉnh rồi sao?" Hệ thống rụt rè gọi tôi.  

 

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, người nóng hầm hập, dường như đang sốt.  

 

"Đêm qua cô ngất xỉu, Tống Trì đã đưa cô vào bệnh viện đấy. Anh ta..."  

 

"Cậu từng nói tôi còn một cơ hội thay đổi mục tiêu nhỉ?" Tôi ngắt lời hệ thống.  

 

"À, đúng vậy." Hệ thống đáp. "Chủ nhân muốn thay đổi mục tiêu ư? Tuy có thể thay đổi mục tiêu chinh phục thật, nhưng thời hạn sẽ không thay đổi đâu đó. Thời hạn của cô là năm năm, cô đã dành bốn năm cho Tống Trì rồi. Bây giờ đổi mục tiêu là chỉ còn lại có một năm cuối cùng..."  

 

"Tôi muốn thay đổi." Tôi không để hệ thống nói thêm, trả lời chắc chắn.  

 

"Chủ nhân có muốn suy nghĩ thêm không? Thật ra tôi nghĩ Tống Trì đã có chút chuyển biến với cô rồi. Đêm qua sau khi cô ngất..." Hệ thống khuyên nhủ.  

 

"Không." Tôi dứt khoát gằn từng chữ từng chữ một: "Tôi muốn thay đổi mục tiêu chinh phục."  

 

3

 

“Đêm qua, thực ra cô không hề…” Hệ thống vẫn đang cố khuyên nhủ.  

 

Đúng vậy.  

 

Chính vì đêm qua không thực sự bị vấy bẩn nên tôi mới càng kiên định hơn với quyết định này.  

 

Cũng càng thêm chắc chắn rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua đều là do Tống Trì sắp đặt.  

 

Anh ta cố ý sai tôi mang ô đến cho anh ta rồi cho người khác làm nhục tôi chỉ để thỏa mãn khoái cảm dẫm lên lòng tự trọng của tôi trong mình.  

 

Tôi không biết tại sao anh ta lại căm ghét tôi đến vậy, tại sao lại muốn đối xử với tôi như thế.  

 

Tuy nhiên tôi không muốn trải qua những chuyện tương tự thế này nữa.  

 

Bởi lần tiếp theo, có lẽ tôi sẽ không còn may mắn được như vậy.  

 

“Cậu không cần nói nữa, tôi đã quyết định rồi.” Tôi nói với hệ thống. “Đổi mục tiêu mà thất bại, tôi chấp nhận chịu phạt.”  

 

Hệ thống thở dài.  

 

Nó nói:  

 

“Nếu chủ nhân đã nhất quyết yêu cầu thì đương nhiên tôi sẽ tôn trọng ý muốn của chủ nhân.”  

Bạn cần đăng nhập để bình luận