TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN

1

 

1

 

Trong đêm mưa tầm tã, tiếng nói khàn đặc chất chứa nỗi bi thương của tôi  vang lên từng hồi.  

 

Tôi biết anh ta đang ở ngay đầu hẻm, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi.  

 

Nhưng, anh ta không hề đáp lại.  

 

Tôi quần áo xộc xệch, ngã gục trong vũng bùn, tay vẫn nắm chặt chiếc ô đỏ mà tôi cố ý mang đến cho anh ta.  

 

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng bước chân.  

 

Tôi nhìn thấy đôi giày thể thao trắng quen thuộc ấy.  

 

Anh ta đứng trước mặt tôi, nụ cười ngạo mạn treo trên môi.  

 

Những gì tôi vừa trải qua, trong mắt anh ta chỉ là một trò cười.  

 

Không chút thương hại.  

 

Anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao, nói:  

 

"Đường Tuế Tuế, chẳng phải cô rất yêu tôi sao? Bây giờ tôi đang đứng trước mặt cô rồi, sao không giống chó bò dậy mà vẫy đuôi đi?"  

 

Ngón tay tôi khẽ động.  

 

Chiếc ô đỏ run lên trong lòng bàn tay.  

 

Anh ta nhìn thấy, cười khẩy:  

 

"Đây là ô cô mang đến cho tôi hả? Nhưng làm sao bây giờ? Hiện tại tôi cảm thấy nó bẩn rồi."  

 

Tôi há miệng muốn nói nhưng cổ họng đau rát tanh nồng mùi máu.  

 

Có lẽ vì nãy gào quá thảm thiết, cổ họng bị tổn thương rồi.  

 

Tôi khàn giọng hỏi anh ta:  

 

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"  

 

"Tại sao á?" Anh ta lạnh lùng cười, vừa cười vừa hỏi lại tôi, cũng như tự hỏi chính mình. Anh ta thờ ơ đáp:  

 

"Bởi vì cô là một kẻ chinh phục mà."  

 

"Người chinh phục thì đáng bị giẫm đạp như thế sao?" Tôi lạnh lòng hỏi.  

 

Đúng vậy, tôi là một kẻ chinh phục.  

 

Anh ta cũng biết điều đó.  

 

Ngay từ lần đầu tiên tôi xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta đã tinh mắt nhận ra thân phận của tôi.  

 

Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại ghét tôi đến như vậy.  

 

Tôi chưa từng làm điều gì quá đáng với anh ta, tôi chỉ đối tốt với anh ta, vô điều kiện mà đối tốt với anh ta.  

 

Tôi cũng không chen vào chuyện tình cảm của anh ta.  

 

Vì anh ta vốn không yêu ai cả.  

 

Tôi không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến anh ta hận tôi đến mức này.  

 

Hận đến nỗi có thể thờ ơ nhìn tôi bị giẫm đạp mà không hề động lòng.  

 

"Không đáng sao?" Anh ta lạnh lùng đến cực điểm, nói:  

 

"Tôi chỉ muốn xem, kẻ chinh phục như cô có thể hèn hạ đến mức nào!"  

 

Tôi bật cười.  

Bạn cần đăng nhập để bình luận