TUẾ TUẾ THƯỜNG HOAN

11

"Tống Trì, từ mấy tháng trước, tôi đã đổi đối tượng chinh phục rồi. Nói cách khác, anh đã không còn là mục tiêu của tôi nữa. Bây giờ, mục tiêu của tôi là Giang Yển."  

 

"Không..." Sắc mặt Tống Trì lập tức tái nhợt. "Không thể nào..."  

 

Anh ta không dám tin đây là sự thật.  

 

"Đối tượng chinh phục sao có thể nói đổi là đổi, không, tôi không chấp nhận..." Tống Trì không thể tiếp nhận sự thật này, nhìn anh ta như sắp phát điên.  

 

Tôi lạnh lùng nói: "Thay đổi đối tượng không phải chuyện dễ dàng. Nhờ anh khiến tôi thực sự tuyệt vọng, tôi mới quyết định đổi đó. Nhưng giờ tôi thấy mình lại phải cảm ơn anh, cảm ơn sự tàn nhẫn của anh đã giúp tôi gặp được một Giang Yển tuyệt vời như vậy, giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, không cần lo lắng bị xóa sổ nữa..."  

 

"Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!" Tống Trì điên cuồng hét lên, gương mặt anh ta đầy vẻ dữ tợn. "Đường Tuế Tuế, cô chắc chắn đang lừa tôi, cô chỉ cố tình lừa tôi thôi! Tôi không tin!"  

 

"Tin hay không tùy anh, dù sao cũng không quan trọng."  

 

Tôi nói xong, quay người định vào nhà.  

 

Vừa mở cửa ra.  

 

Tống Trì bất ngờ ôm chặt lấy tôi từ phía sau.  

 

"Chắc chắn cô đang lừa tôi đúng không? Cô chỉ đang giận dỗi tôi thôi đúng không?" Tống Trì hoảng loạn nói, anh ta siết chặt tôi, không để tôi rời đi.  

 

Tôi vùng vẫy kịch liệt, lớn tiếng nói: "Tống Trì, anh buông tôi ra!"  

 

"Tôi không buông, sẽ không bao giờ buông nữa..."  

 

"Đủ rồi! Bây giờ anh làm thế này rốt cuộc là muốn gì? Anh ghét tôi, chán tôi, anh không phải nên vui mừng sao? Sau này tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa!" Tôi căm ghét nói.  

 

"Tôi... tôi sai rồi." Tống Trì bỗng nhiên sụp đổ tinh thần. "Đường Tuế Tuế, coi như là tôi sai được không? Em đừng rời xa tôi nữa, chúng ta bắt đầu lại đi. Bây giờ tôi thừa nhận tôi đã bị em chinh phục, em thành công rồi!"  

 

17

 

Ha, tôi bật cười.  

 

Cười vì cạn lời.  

 

Giờ đây Tống Trì lại nói với tôi rằng tôi đã ‘chinh phục’ anh ta thành công đấy ư?!  

 

Có những gã đúng là hèn hạ, chỉ khi mất đi rồi mới biết trân trọng là sao?  

 

"Muộn rồi." Tôi nói rất bình tĩnh. "Tống Trì, từ cái ngày anh cố ý để tôi bị sỉ nhục trong con hẻm đó, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với anh. Tình cảm của tôi dành cho anh cũng đã chấm dứt từ ngày hôm đó."  

 

"Không, không thể nào, em yêu tôi như vậy… không có tôi, em sẽ chết..."  

 

"Không đâu! Giờ đây nhìn thấy anh, tôi thậm chí còn cảm thấy buồn nôn!"  

 

Tôi dồn hết sức lực cuối cùng để vùng khỏi vòng tay của Tống Trì.  

 

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe. Ánh mắt anh ta phản chiếu sự lạnh lùng, xa lánh và khinh bỉ của tôi dành cho anh ta.  

 

Anh ta hoảng loạn, hoảng đến mức không còn biết phải làm gì.  

 

Ngay sau đó, anh ta bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi.  

 

Người đàn ông từng luôn trịch thượng, ngạo nghễ hơn tất thảy, giờ lại quỳ gối một cách nhục nhã như vậy.  

 

Đúng là chuyện đời khó tin!  

 

Anh ta cúi đầu, nước mắt chảy dài không ngừng, giọng nói nhuốm đẫm sự đau đớn tột cùng:  

 

"Tuế Tuế, em tha thứ cho anh một lần được không? Anh không cố ý đối xử như vậy với em. Anh chỉ là... anh chỉ là..."  

 

Anh ta nghẹn ngào không thể nói hết câu, một hồi lâu mới lớn tiếng:  

 

"Tuế Tuế, anh yêu em! Anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Chỉ là anh không muốn thừa nhận mình đã yêu em nên mới đối xử với em như vậy. Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi..."  

 

Tống Trì vừa nói vừa khóc lóc không ngừng.  

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày được chứng kiến Tống Trì như thế này.  

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận