Trộm Bút

Chương 1

Đề:

Nam Hải có thần mộc, tên là Trường Sinh.

———Đề tựa

Ta tên là Quý Ẩn, cùng tỷ tỷ Quý Thuần Tuyết đều là nữ nhi của Thiên Đế.

Ta rất hâm mộ tỷ ấy, tỷ tỷ có thể sống dưới ánh mặt trời.

Chúng ta có dung mạo giống nhau, lại có cuộc đời khác nhau. Bởi vì, ta là một công cụ ẩn náu.

“Tỷ tỷ.” Ta nhìn nữ tử có dung mạo giống hệt mình trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng.

“Ta muốn muội giúp ta một việc.” Nữ tử trước mặt dừng lại một chút, “Đi tìm Viêm Ngọc Thượng Thần, bảo Viêm Ngọc Thượng Thần làm cho ta một cây đàn.”

Ta có chút kháng cự, “Tỷ tỷ tự mình đi không được sao?”

Quý Thuần Tuyết có chút tức giận, ta biết, tỷ tỷ thích Viêm Ngọc Thượng Thần đã lâu, lại vẫn luôn không được một chút hồi đáp.

Quý Thuần Tuyết từ trong n.g.ự.c lấy ra một thứ, ta ngẩng đầu nhìn, tay mình có chút run rẩy. Cuối cùng ngàn vạn lời nói chỉ hóa thành một câu “Được.”

Vốn dĩ ta không có cơ hội phản kháng, nhưng luôn muốn thử một chút, vạn nhất thì sao? Ta đến Phong Sơn, tìm được Viêm Ngọc Thượng Thần.

Viêm Ngọc Thượng Thần là sơn thần của Phong Sơn này, một thân bạch y của hắn cùng lá phong đỏ rực xung quanh giao thoa. Hắn là vị sơn thần có đôi chân tật nguyền.

Đây là Viêm Ngọc Thượng Thần ta nhìn thấy, khóe miệng hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, gặp ai cũng cười, nhưng đối với ta mà nói, vừa gặp đã yêu.

Chúng tiên đều nói Viêm Ngọc Thượng Thần là một người kỳ quái, rõ ràng thấy hắn đang cười, lại không cảm nhận được bao nhiêu tình cảm, nhưng không thể phủ nhận, kỹ thuật chế tác đồ gỗ của hắn là tốt nhất toàn tiên giới. Ta nghĩ, có lẽ là vì buồn chán nên mới học được.

Chúng tiên đều đang trêu chọc Viêm Ngọc Thượng Thần khi nào không làm thượng thần nữa thì có thể làm thợ mộc.

Ta nói rõ mục đích đến với Viêm Ngọc Thượng Thần, thượng thần đồng ý. Thượng thần cũng không phải khó gần như bọn họ nói.

Ta đưa Thanh Đồng Mộc cho hắn, hắn ngẩn người một chút, sau đó mỉm cười với ta.

Ta có chút bối rối, đây là lần đầu tiên kể từ khi có ký ức có người mỉm cười với ta.

Ta ba bước ngoảnh lại một lần, có chút muốn ở lại bên cạnh hắn.

Hắn nhìn bộ dạng của ta, thở dài. “Hay là muội ở lại đi.”

Trong lòng ta vui mừng, đang chuẩn bị đáp ứng thì tim ta truyền đến từng trận đau đớn.

Đồng tâm chú phát tác, tỷ tỷ gặp nguy hiểm rồi.

Ta từ biệt Viêm Ngọc Thượng Thần, rời núi mà đi, lại không nhìn thấy trong mắt Viêm Ngọc Thượng Thần lóe lên một tia lo lắng.

Ta đeo mạng che mặt, che khuất dung nhan của mình, ta luôn nhớ rõ tỷ tỷ ghét nhất người khác giống mình.

Ta dọn dẹp xung quanh sạch sẽ, không ngờ lại có một con cá lọt lưới.

Hắn ném ra chủy thủ, đánh rơi mạng che mặt của ta, ánh mắt hắn nhìn chúng ta rất kinh ngạc.

Ta ra tay rất nhanh, hắn lập tức ngã xuống.

“Tỷ tỷ…”

Ta còn chưa dứt lời, cánh tay phải xuất hiện một vết thương dài, m.á.u tươi chảy xuống.

Quý Thuần Tuyết trong tay cầm chủy thủ đánh rơi mạng che mặt của ta, tay kia cầm một vật, nàng rạch chủy thủ lên cánh tay còn lại, vết thương lại xuất hiện trên người ta.

“Đây là trừng phạt cho việc muội đến muộn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận