Trộm Bút
Chương 2
Quý Thuần Tuyết tay cầm chủy thủ đã đánh rơi mạng che mặt của ta, tay kia cầm một vật, nàng rạch chủy thủ lên cánh tay còn lại, vết thương lại xuất hiện trên người ta.
“Đây là trừng phạt cho việc muội đến muộn.”
Vật đó là một con rối gỗ, một con rối gỗ có rất nhiều vết sẹo, cũng là thứ ta muốn lấy lại nhất, chân thân của ta.
Ta lang thang dưới chân núi Phong Sơn, không lâu sau thì hắn biết được.
Hắn bảo ta nhắm mắt lại, cài một chiếc trâm gỗ vào mái tóc dài của ta. Hắn mỉm cười nói, rất đẹp.
Hắn đưa ta vào Phong Sơn, chúng ta cứ như vậy yên bình sống qua vài ngày.
Hắn làm cây đàn của hắn, ta lén nhìn hắn. Người phàm thường nói người chăm chú làm việc trông đẹp nhất, ta thấy quả thật không sai.
Ta cứ như đang mơ, cẩn thận duy trì giấc mộng ngọt ngào này. Cho đến ngày đó, sự xuất hiện của người kia đã phá vỡ giấc mộng của ta.
Ngày đó, Viêm Ngọc Thượng Thần xuống núi, ta một mình trên núi, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nhắm mắt lại.
Ta cảm nhận được pháp lực của mình ngày càng mạnh, sức mạnh của sự đố kị khiến ta gần như không chịu đựng nổi.
Ta không gọi là Quý Ẩn, ta gọi là Tật Ảnh, cái bóng của sự đố kị.
Tỷ tỷ không ngừng dùng chủy thủ rạch lên mặt con rối gỗ, từ đó, mặt ta bị hủy hoại.
Nàng nhìn ta nói: “Ta ghét nhất trên đời này có người giống hệt ta.”
Ta bị Quý Thuần Tuyết phong ấn trở lại con rối gỗ, khoảnh khắc quay trở lại, ta đột nhiên có chút tiếc nuối, có lẽ là không còn được gặp lại vị thượng thần hay cười với ta nữa.
Ta chìm vào giấc ngủ bên trong, sức mạnh của sự đố kị từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không còn nữa.
Ta được thả ra, Quý Thuần Tuyết mặc áo cưới rất đẹp, trong phòng chỉ có hai chúng ta.
Nàng muốn dùng nến đốt con rối gỗ, nhưng lại thất bại. Sau đó nàng như nhớ ra điều gì, đặt chủy thủ và con rối gỗ vào tay ta.
Trước khi ta kịp phản ứng, nàng đã nắm lấy chủy thủ đ.â.m vào chính mình.
“Thượng thần, cứu ta!”
Trước khi bị hỏa long thiêu rụi, ta nghe thấy một câu nói như vậy.
Con rối gỗ trong tay hóa thành tro bụi, vị thượng thần hay cười với ta, bộ tân hôn đó rất đẹp, chỉ tiếc, không phải mặc vì ta.
Một chiếc trâm gỗ rơi xuống tro tàn.
Viêm Ngọc nhặt chiếc trâm gỗ lên, như nghĩ đến điều gì. Giọt nước mắt rơi xuống tro bụi.
Ta mơ màng trở về Nam Hải, nhìn thấy bản thân lúc đó. Mỗi ngày cùng các huynh đệ tỷ muội khác vui đùa, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, cho đến ngày đó, một vị tiên sứ đưa ta trở về Thiên Cung, đến Phong Sơn, nơi đó có hai người.
Quý Thuần Tuyết bảy, tám tuổi và Viêm Ngọc Thượng Thần.
Là một khúc gỗ, ta dưới bàn tay của Viêm Ngọc Thượng Thần, người được mệnh danh là đệ nhất thần thủ trên trời, dần dần được điêu khắc thành hình.
Người nhà họ Quý rút tinh phách của ta ra, đặt đồng tâm chú.
Cùng sinh không cùng mệnh, cùng c.h.ế.t không cùng thương, nàng c.h.ế.t ta chết, nàng bị thương ta bị thương, ngược lại thì không.
Lúc đó, ta ghét Viêm Ngọc, ta ghét hắn điêu khắc ta ra, sau đó, ta lại phát hiện mình có tình cảm khác với hắn.
Khi đó ta không hiểu tình cảm của mình dành cho hắn, chỉ cho là bị ảnh hưởng bởi tình cảm của Quý Thuần Tuyết.
Thật đáng tiếc, ta chưa kịp nói bốn chữ đó: Ta thích ngươi.
Sau này, Viêm Ngọc Thượng Thần không còn điêu khắc bất cứ thứ gì nữa, các vị tiên trên trời đều thở dài tiếc nuối. Bởi vì chính Viêm Ngọc biết, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể điêu khắc được nữa.
Hắn thử làm con rối gỗ, nhưng mãi mãi không thể khắc được khuôn mặt đó.
Hắn cài chiếc trâm gỗ lên tóc, nhắm mắt lại.
“Nam Hải có thần mộc, tên là Trường Sinh, thần hỏa thiêu rụi nó…”