Trộm Bút
Chương 3
Bách thảo chi thủ, vạn mộc chi hoa; quý chi thủ nhụy, trọng chi trích nha; hô chi mính thảo, hiệu chi tác trà. Cống vương hầu trạch, phụng đế vương gia; thời tân hiến nhập, nhất thế vinh hoa; tự nhiên tôn quý, hà dụng luận khoa. Cố hựu xưng “Tố Tử Thiên Tử”.
———《Trà Tửu Luận》
Thiên Triều năm thứ một trăm năm mươi ba, chính thông nhân hòa, nam lai bắc vãng, đạo bất thập di.
Nam phương lấy trà làm nguồn kinh tế chủ yếu, là một trong những nguồn thuế chính của quốc gia.
Lữ khách qua lại vùng đất phía Nam, đều tiện tay mang theo chút trà làm quà tặng. Vì vậy lại có tên gọi tao nhã là “Hương Minh”.
Hắn vốn là vị thừa tướng trẻ tuổi tài cao của triều đình, một nét chữ đáng giá ngàn vàng, nhưng vì gặp một thiếu nữ, mọi thứ đều thay đổi.
Thiên Triều năm thứ một trăm năm mươi, hắn đỗ Trạng nguyên, tại Trích Tinh Các lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Nàng tên Hương Minh, là Quốc sư của Thiên Triều. Trên có thể bốc quẻ vấn thiên, tham phá huyền cơ, dưới có thể an bang định quốc, tố thủ điều canh.
Người có thể uống được trà nàng nấu, hiếm hoi vô cùng.
Đương kim Thánh thượng có lẽ là trong thời thái bình thịnh thế rảnh rỗi sinh nông nổi, không biết từ đâu lại biết được Thừa tướng không thích uống trà, liền sai Hương Minh đến pha cho hắn một chén trà.
Hắn vốn nghĩ chỉ là một trò hề, nhưng lại vô tình bị động tác pha trà của nàng hấp dẫn.
Ôn ấm trà, đặt trà, rót nước sôi, ủ trà… từng bước một, đâu ra đấy. Dần dần, hương trà lan tỏa.
Hắn uống cạn chén trà kia, không có vị đắng chát như trong tưởng tượng, chỉ có vị ngọt thanh thuần, dư vị kéo dài.
Lúc đó hắn không biết, mình đã bị hạ độc.
Nàng cứu hắn, có lẽ là không đành lòng nhìn thấy vô số trung thần c.h.ế.t dưới tay đế vương trong hàng ngàn năm qua.
Chim hết thì cung tốt cất đi, từ xưa đến nay có mấy người hiền tài được yên ổn?
Nàng vì hắn mà nghịch thiên cải mệnh, khi độ kiếp chắc chắn sẽ càng thêm khó khăn.
Tiên cốt, đã bắt đầu bất ổn.
Nàng muốn cứu hắn, hắn mới mười chín tuổi, tương lai còn vô hạn khả năng.
Sau khi nhận ra suy nghĩ trong lòng, cho dù con đường này gian nan hiểm trở, nàng cũng muốn buông thả tư tâm của mình. Chỉ một lần này thôi, nàng tự nhủ trong lòng như vậy.
Nàng qua lại giữa Quốc Sư phủ và Thừa Tướng phủ, mỗi ngày giờ Dần đều xuất hiện trước phủ của hắn, nhìn hắn uống hết chén trà nàng nấu mới chịu rời đi.
Nhưng lần này, tại Quốc Sư phủ nàng nhìn thấy một thiếu nữ, một thân hồng y.
Thiếu nữ không buồn không vui, đôi mắt như thấu tỏ lòng người.
Thiếu nữ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Còn ba ngày nữa.”
Còn ba ngày nữa, nếu độ kiếp thành công, nàng liền có thể phi thăng thành tiên.
Nàng đáng lẽ nên vui mừng, nhưng lại có chút mất mát. Vì vậy, nàng đã nghĩ thông.
Nàng từ bỏ cơ hội này, chúng yêu đều chế giễu nàng, vì một nam nhân phàm trần mà từ bỏ cơ hội này, đáng giá sao?
Nàng nói, đáng giá.
Có yêu nói, cho dù ngươi từ bỏ thì sao? Đời người chỉ ngắn ngủi vài chục năm, trăm năm sau cũng hóa thành nắm đất vàng, ngươi hà tất phải như vậy?
Nàng sững người, vấn đề này nàng chưa từng nghĩ đến…