TRI Ý RỰC RỠ

Chương 7

9

 

Sau năm năm, tình ý ta dành cho Tạ Diễn đã tiêu tán sạch sẽ.

 

Ta sẽ không thích một nam nhân từng từ hôn với mình, huống chi hắn đã có thê tử.

 

Thế nhưng, rất nhiều người không nghĩ như vậy.

 

Trong đó có Vệ Liệu Nguyên.

 

Đêm hôm ấy, dưới ánh pháo hoa rực rỡ hắn chính thức tỏ bày tâm ý với ta.

 

Khi ta gật đầu, hắn dường như không tin nổi, phải xác nhận ba lần.

 

Người không tin nổi không phải nên là ta sao? 

 

Ta không cảm thấy mình không xứng với hắn, ta tự thấy mình tốt nhất.

 

Dẫu theo thế tục thì ta là một nữ tử hèn mọn bị từ hôn, nhưng ta không cảm thấy như vậy.

 

Đó đâu phải lỗi của ta.

 

Chỉ là, Vệ Liệu Nguyên rõ ràng có vô vàn lựa chọn, lại khăng khăng chọn ta.

 

Khi ta cất tiếng hỏi, hắn mím môi, trầm mặc một lúc.

 

Sau đó tựa như không kìm lòng được mà hôn tới.

 

"A đệ thất lễ."

 

Đôi môi cọ xát, hơi thở hòa quyện.

 

Hắn hôn rất nỗ lực, đến mức môi mình đỏ lên, nhuộm một vệt đỏ kiều diễm lấp lánh.

 

"Trước đây trong mắt nàng chỉ có Tạ Diễn, không thấy mắt ta chỉ có mình nàng."

 

Vệ Liệu Nguyên đưa ta về phủ suốt dọc đường cứ đố kỵ với Tạ Diễn.

 

"Ta so với hắn càng yêu nàng hơn."

 

Khoảnh khắc phụ thân ta trông thấy hắn, sự giận dữ lạnh lùng trên mặt bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc.

 

Kế mẫu vặn chiếc khăn tay, thăm dò hỏi: "Chẳng hay tiểu nữ nhà ta đã làm điều gì thất lễ, bị Vệ công tử bắt gặp..."

 

Vệ Liệu Nguyên không để ý đến bà ta, quay sang phụ thân ta, thốt lên một câu khiến người kinh động: 

"Thưa bá phụ, hôm khác ta sẽ đến cầu thân, chuyện này xin bá phụ tạm giữ kín."

 

Phụ thân ta liên tục gật đầu đồng ý.

 

Chưa đến mấy ngày, chuyện ta sắp thành thân đã truyền khắp kinh thành.

 

Chỉ là, không ai biết ta sẽ gả cho ai.

 

Thiệp mời yến tịch ta nhận được bỗng chốc nhiều lên.

Tất cả đều muốn dò xét xem kẻ xui xẻo nào đồng ý cưới ta.

 

Có lời đồn rằng ta sẽ gả cho một tân khoa cử nhân xuất thân hàn môn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận