TRI Ý RỰC RỠ

Chương 1

VĂN ÁN

Tạ Diễn đường hoàng từ hôn với ta.

 

Năm năm sau, ta vẫn chưa gả đi.

 

Thê tử thường dân của hắn nửa đùa nửa thật nói:

“Là A Diễn nhà chúng ta làm lỡ dở tỷ tỷ, chi bằng để chàng nạp tỷ tỷ làm quý thiếp.”

 

Tạ Diễn vẻ mặt yêu chiều nói:“Nói bậy gì thế, ta có nàng là đủ rồi. Nàng bằng lòng, nhưng ta không bằng lòng đâu.”

 

Thế nhưng về sau, vào đêm tân hôn của ta, hắn say rượu, chắn ngay trước cửa phòng tân hôn:

“Nàng lẽ ra phải gả cho ta.”

---

1

 

Từ nhỏ, ta đã biết tương lai mình sẽ gả cho Tạ Diễn.

Đó là nhờ một tờ hôn ước mẫu thân cầu xin được cho ta trước khi bà qua đời, cũng là cái ô cuối cùng bà giương lên bảo vệ ta.

 

Nếu phụ thân tái giá, kế mẫu thiên vị huynh đệ tỷ muội khác, ta vẫn có chỗ dựa để sống yên ổn.

 

Tạ Diễn yêu thích những nữ tử hiên ngang, mạnh mẽ.

Thế nên ta tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung, cọ rách bàn tay, gãy chân mà không rơi lấy một giọt lệ.

 

Tạ Diễn thân mang thể hàn.

Vì vậy ta đọc y thư, tìm kiếm những loại thuốc quý ngàn vàng khó cầu, lại còn ngày ngày vì hắn cầu phúc.

 

Từ năm ta mười hai tuổi, năm nào cũng có Tạ Diễn bầu bạn. Thưởng xuân, hái sen, phẩm cúc, ngắm tuyết.

Dẫu vẫn giữ lễ, nhưng chưa bao giờ vắng mặt.

 

Nói là thanh mai trúc mã cũng không sai chút nào.

Không chỉ ta, mà tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy chúng ta là một đôi trời sinh.

 

Nếu thành thân là chuyện sớm muộn. Ta để mặc bản thân từng chút một thêm sâu sắc tình cảm dành cho Tạ Diễn.

 

Cho đến.

 

Năm ta mười tám tuổi.

Khi kế muội nhỏ hơn ta ba tuổi đã được hứa gả, kế mẫu bắt đầu nhắc tới chuyện vì sao Tạ Diễn vẫn chưa tới cầu thân.

 

Đồ ăn hạ nhân đem đến ngày càng qua loa. Kế mẫu mỗi ngày đều châm chọc ta hai câu.

 

Phụ thân thì sầm mặt không nói lời nào.

 

Những ngày tháng tốt đẹp ta từng có nhờ Tạ Diễn, chẳng mấy chốc đã đến hồi kết.

 

Ta suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng sai người mang đến cho Tạ Diễn một nhành hoa diên vĩ.

 

Ngày hôm đó. Nhành diên vĩ đã quay lại nằm trên bệ cửa sổ phòng ta.

 

Cánh hoa héo rũ, cành hoa ủ rũ.

 

Dưới cành hoa, đè một chiếc khăn tay mà ta thêu đi thêu lại hàng chục lần, đã tặng cho hắn từ lâu 

 

Tim ta bỗng nhiên trầm xuống.

 

Thế nhưng ta vẫn không rõ nguyên do là gì.

 

Cho đến khi…

 

Chuyện đại công tử nhà họ Tạ yêu một tỳ nữ trong phủ lan truyền khắp kinh thành.

Tỳ nữ đó, tên là Đài Hoa.

Nghe đến đây, đầu óc ta choáng váng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận