TRI Ý RỰC RỠ

Chương 5

7

 

Tạ Diễn dung mạo tuấn tú, là bậc mỹ nam hiếm có. Mà người trước mắt này, nhìn kỹ, mặt mày như tranh vẽ, không hề thua kém Tạ Diễn.

 

Chỉ là giữa chân mày lại lẩn khuất một tia tàn nhẫn, nhất là khi giương cung.

 

Lần gặp này không biết vì sao, sát khí trên người hắn nhạt đi vài phần, giống một tên lưu manh hơn.

 

Ta ngửa mặt nhìn trời, khô khan cất lời: "À, ngươi không nhớ sao?"

 

"Thuở nhỏ ngươi còn lẽo đẽo theo ta, đòi kẹo ăn cơ mà?"

 

Tên lưu manh bước tới gần, bờ vai rộng như nửa tấm ván ghế, bóng dáng phủ xuống, che khuất cả ánh mặt trời trước mặt ta.

 

Hắn nhướn mày, kéo dài giọng "Ồ" một tiếng rồi nói: “Còn có chuyện ấy à?"

 

Ta cứng nhắc chuyển đề tài: "Vệ tướng quân sao lại ở đây?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận