Thị vệ đứng hầu cạnh hắn thấy thế, kinh ngạc nói:
“Quân thượng chúng ta đúng là được hoan nghênh, ngươi là nữ tử nào mà đuổi đến tận Bạch Vân Tự? Chốn Phật môn thanh tịnh, há để ngươi làm càn?"
Ta như chẳng nghe thấy, quỳ xuống tại chỗ.
Tên thị vệ kinh hãi, vội vàng tiến tới đỡ ta dậy:
“Chỉ trách một câu, sao lại quỳ rồi? Quân thượng, ngài cũng thấy rồi đấy, thuộc hạ tuyệt không làm khó nàng ấy.”
Có lẽ bọn họ đều không nhớ ta nữa, mà Tử Thần Quân chắc cũng không nhớ.
Nhưng ân tình ấy, ta không thể quên.
Hồng Trần Vô Định
“Ngày đó ở Lâm phủ, tiểu nương ta thập tử nhất sinh, đa tạ quân thượng đã ra tay cứu.”
Tử Thần Quân đứng cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Một lúc sau, hắn hơi gật đầu, giọng cũng nhàn nhạt: “Chỉ là việc nhỏ, không cần cảm tạ.”
“Chuyện nhỏ trong mắt quân thượng, với ta lại là ân cứu mạng. Hôm nay may mắn gặp được, lẽ ra phải quỳ tạ ơn. Nay ta thân thế sa sút, nhưng nếu có ngày mai, tất sẽ báo đáp.”
Dứt lời, ta dập đầu thật sâu một cái, rồi mới đứng dậy.
Lúc ấy, đại sư Khổ Trí, người đứng bên nãy giờ lặng im, cuối cùng cũng cất tiếng:
“Nữ thí chủ này, nếu không phải đến tìm Lăng tiểu hữu, vậy chờ nơi đây hẳn là muốn gặp bần tăng. Không biết thí chủ có điều gì nghi vấn?”
Ta đáp:
“Con có một mối nghi, mong đại sư thỉnh giải. Người ta thường nói ‘Phật độ chúng sinh’, con đã cố gắng nhìn đời thông suốt, không oán trời không trách người, nhưng vì sao vận mệnh của con vẫn khổ hơn người khác một chút?”
Năm ấy ta mười lăm tuổi, chưa xuất giá đã biết cầm d.a.o c.h.é.m người, danh tiếng bại hoại, gả cho một người không hiểu sự đời.
Vốn tưởng ngày tháng mới bắt đầu tốt lên, lại nhìn tướng công nhắm mắt lìa đời. Tương lai mịt mờ, không thấy lối ra.
Đại sư đáp: “Phật độ người có duyên, có lẽ duyên chưa đến.”
Ta cau mày hỏi:
“Vậy khi nào mới đến? Người hữu duyên thì nhiều, một đời người ngắn ngủi như thế, nếu con không đợi được Phật đến độ, thì sao? Nếu không đợi được vậy chẳng phải không bằng tự độ lấy mình sao?”
Đại sư vuốt râu mỉm cười: “Xem ra nữ thí chủ đã tìm được Phật trong lòng mình rồi.”
7
Cha chồng không muốn gặp, nhưng ta thì nhất định phải gặp.
Ta làm lại kẹo hồ lô mới, lại mua một đợt trống lắc tay và chuồn chuồn tre, mỗi khi ban ngày đến, ta liền ra trước tiệm may của Giang gia phát miễn phí.
Trẻ con tụ lại đông, sẽ kéo theo cả các bà mẹ. Dù có mua hay không, chỉ cần cửa tiệm đông người thì trong mắt người ngoài cũng giống như buôn bán phát đạt.
Tối đến khi cửa tiệm đóng, ta lại ngồi đợi cha chồng bên ngoài thư phòng.
Trước đây, ta là thứ nữ của Lâm phủ, tuy không được sủng ái, nhưng giữa ta và con phố sầm uất ngoài kia, vẫn có một bức tường viện bao bọc.
Ta từng nghĩ, bán hàng ngoài phố, chỉ cần vứt bỏ thể diện là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-7.html.]
Nào ngờ, đó mới chỉ là bước đầu.
Thiếu nữ thế gia vẫn luôn giữ dáng vẻ đoan trang, giọng nói nhẹ nhàng như oanh ca.
Thế mà chỉ rao hàng một ngày, cổ họng ta đã khàn đặc.
Khàn tiếng thì thôi, uống nước là khỏi, cùng lắm sau này giọng hơi khô cứng chút cũng được.
Khổ nhất là tê cóng.
Gió lạnh ngoài trời táp thẳng vào mặt, mỗi ngày phần lớn thời gian ta đều ở bên ngoài. Tai, đầu ngón tay đều nổi mẩn đỏ.
Vết thương dạng này, tốt nhất phải ở nơi ấm áp khô ráo để hồi phục, tuyệt đối không được bịt kín, nếu nhiễm trùng, sẽ càng khó lành.
Nhưng ta không còn lựa chọn. Bàn tay thương tích bày ra sẽ làm khách sợ, ta đành nhét vào trong găng len, chỉ đợi đêm khuya mới cởi ra hong gió.
Ta chưa từng nghĩ, mình sẽ gặp lại Tống Thư Bạch trong hoàn cảnh thế này.
Hắn ngồi yên trong xe ngựa, không biết đã nhìn bao lâu.
Người cũ gặp lại, ta làm quả phụ, tự mình bày hàng mưu sinh nơi đầu đường; còn hắn đầu đội ngọc quan, tiền đồ rộng mở.
Lẽ ra, người xấu hổ phải là ta. Nhưng khoảnh khắc mắt chạm mắt, hắn lại vội kéo rèm xe xuống.
Ta không bỏ lỡ tia do dự trong mắt hắn.
Ta đứng yên tại chỗ, khẽ khựng lại, rồi bất giác bật cười khẽ.
Sao lại thành ra thế này, Tống Thư Bạch?
Ngươi sợ ta bám lấy ngươi không buông sao?
Ngươi với ta sớm đã đoạn tuyệt ân nghĩa rồi.
Một tháng sau, cha chồng rốt cuộc cũng chịu gặp ta.
Ông đùa nghịch con chim trong lồng bên cửa sổ, giọng điệu chẳng gọi là dễ nghe:
“Ngươi chịu khổ thế, chẳng phải vì muốn giành lại cửa hàng ở Tứ Tỉnh sao? Người ta nói thương nhân coi trọng lợi nhuận, ta nhìn ngươi, quả thật có tư chất làm thương nhân. Tướng công c.h.ế.t rồi, mà ngay cả làm bộ khóc mấy hôm cũng không thèm, thật đúng là…”
Ta cúi đầu, đáp:
“Khóc để làm gì? Con dâu từng hứa với tướng công, sau này phải cho chàng thứ tốt nhất.
Trưởng phòng của Giang gia không được phép bị khi dễ nữa. Cửa hiệu ở Tứ Tỉnh, con dâu không muốn lấy không. Sau này làm ăn có lời, sẽ hoàn lại cho phụ thân.”
Cha chồng trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu:
“Nếu nói về nữ nhân thiên hạ, ngươi quả thật là người có nghị lực. Nhưng mở cửa buôn bán, chỉ có nghị lực thì chưa đủ. Ngươi còn cần phải linh hoạt, biết cúi biết ngẩng, miệng cười đón khách, dẻo miệng lấy lòng người. Hàng hóa có tốt hay không là một chuyện, có làm khách vui vẻ hay không lại là chuyện khác. Tính ngươi quá thẳng, quá cứng, thật ra không hợp làm ăn.”
Ta đáp:
“Vậy nên con dâu mới tới cầu phụ thân, nhờ giúp đỡ việc thứ hai.”
Cha chồng ngẩng mắt, ngạc nhiên: “Ồ? Còn chuyện thứ hai?”
“Con muốn xin phụ thân, mỗi khi ra ngoài xã giao, mang con theo một lần. Dù là rạp hát hay trà lâu, chỉ cần cho con đi theo. Phụ thân làm sao để nói chuyện trong tiệm, con dâu có thể dùng mắt nhìn, tai nghe. Nhưng những lúc kín đáo thiết lập quan hệ, kết giao riêng tư… con dâu lại không được thấy. Con dâu chẳng cầu nhiều, chỉ mong phụ thân dẫn đi một lần là đủ.”