Lâm Tuyết chặn ta lại, cười nhạt đầy giễu cợt:
“Lâm Khê, nghe nói ngươi ra ngoài buôn bán, ngày ngày chen chúc với một đám nam nhân ăn chung ngủ chung, không thấy bẩn thỉu sao? Nhị tiểu thư của phủ ta, đúng là càng sống càng chẳng cần thể diện.”
Ta chẳng buồn để ý, mắt không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, nhàn nhạt nói một câu khi bước lướt qua:
“Nếu thấy bẩn, thì đừng mặc. Bộ vân cẩm này là ta đích thân mang từ Tô Châu về đấy.”
Chuyện sau đó, không cần hỏi cũng biết. Cả kinh thành đều đang truyền tụng đoạn giai thoại ấy.
Lâm Tuyết mang trà đến cho phụ thân và Tử Thần Quân đang bàn việc. Phụ thân giả vờ trách:
“Tiểu nữ quen tự do ở nhà, quên cả quy củ, vào phòng không biết gõ cửa, mạo phạm quân thượng, thật là ta dạy con không nghiêm. Hay để tiểu nữ gảy một khúc đàn, thay cho lời tạ lỗi?”
Tử Thần Quân vốn nổi tiếng nghiêm khắc, vậy mà lần này hiếm hoi nói một câu:
“Lâm đại nhân không cần quá khiêm tốn. Tiểu thư quý phủ, quả thật hành xử chu đáo, hơn cả vạn nữ tử thiên hạ.”
Chuyện phong lưu nữ sắc xưa nay hắn vốn luôn thờ ơ. Mà nay buông lời tán dương thế này, quả thật chưa từng có.
Khắp phố phường đều bàn tán, đại tiểu thư nhà họ Lâm lần này sắp sửa gặp may, e là hỷ sự đến gần rồi.
Cửa hàng ở ngõ Tứ Tỉnh dù có tiếng, nhưng cũng chỉ là “rượu ngon nơi hẻm sâu”. Ta bèn thuê lại một cửa hiệu mới ở phố Minh Thủy, gần khu Trường An Đạo.
Cửa hàng mới khai trương, đủ thứ chuyện rối rắm, ta bận đến đầu tắt mặt tối.
Đợi đến khi mọi việc ổn định, cũng đã nửa tháng trôi qua. Ta thay sang nam trang, định ra ngoài bàn chuyện làm ăn.
Không ngờ, vừa mới ra cửa liền bị chặn lại.
Tử Thần Quân vận áo xanh, ánh mắt như cười như không lướt qua người ta, khẽ hỏi:
“Tiểu công tử định đi đâu tiêu khiển vậy?”
Hắn vóc dáng cao lớn, vừa cất lời, khí thế người ở trên bao năm trời bỗng ép tới, khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Dù phong tục có thoáng, nữ nhân thường xuyên mặc nam trang ra ngoài cũng không hợp lễ nghi.
Ta cười gượng gạo: “Quân thượng sao rảnh rỗi tới đây…”
Hắn đáp: “Hôm nay ta được nghỉ, ghé qua xem cửa tiệm của ngươi một chút, cũng khá đấy.”
Tử Thần Quân đích thân ghé tiệm, cửa hàng nhỏ của ta đương nhiên trở nên rạng rỡ lạ thường.
Hắn dung mạo vốn đã quá xuất chúng, chỉ mới đứng đó không bao lâu, số nữ khách trong tiệm liền tăng rõ rệt.
Chỉ tiếc hắn đến không đúng lúc, hôm nay ta vốn đã hẹn trước với Mã lão bản từ Sơn Tây để bàn chuyện làm ăn.
Ta âm thầm thở dài, đành phải ngoan ngoãn quay vào pha trà, e là phải sai tiểu nhị đi thông báo, hẹn lại buổi khác thôi.
Nào ngờ, Lăng Túc lại xoay người về phía cửa, liếc nhìn ta một cái.
Hắn là người tinh tế khôn khéo, liếc qua đã đoán được ý nghĩ trong lòng ta:
“Đi thôi, đi đâu? Ta đưa ngươi đi.”
Bán lẻ từng món là việc nhỏ, điều quan trọng nhất vẫn là khách lấy hàng sỉ, lâu dài.
Cơ hội đã tới, không thể để lỡ.
Ta thực lòng rất muốn chốt được vụ này, liền không giả vờ từ chối nữa, cảm tạ rồi mang theo đồ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-10.html.]
Đi được một đoạn, Tử Thần Quân bỗng nói: “Đây là lần thứ tư chúng ta gặp mặt.”
Ta vừa định phụ họa, thì nghe hắn nói tiếp: "Lần nào cũng khiến người ta khó quên."
Ta nhất thời nghẹn lời.
Tính lại một lượt, chẳng những khó quên, mà đúng là… kinh thiên động địa.
Lần đầu gặp, ta bị dồn đến đường cùng, cầm rựa trước mặt bao người, liều mạng cứu tiểu nương.
Lần thứ hai, ta hỏa táng phu quân ngốc nghếch, đưa tiễn một nắm tro tàn, trở thành “góa phụ bất hiếu” mang tiếng khắp kinh thành.
Lần thứ ba, cuối cùng cũng là chuyện tốt, ta tặng hắn tám trăm áo mùa đông.
Vừa mới vớt vát lại chút mặt mũi, đến lần thứ tư thì bị bắt gặp mặc nam trang lén ra ngoài.
Ta hơi ngượng:
“Không ngờ trong mắt quân thượng ta là thế này, thật ra bình thường ta vẫn rất đứng đắn…”
Hắn nhàn nhạt nói: “Thế này cũng không tệ, hơn vạn nữ tử thiên hạ.”
Ta sững người, ngẩng lên nhìn, vừa vặn thấy hắn khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo chút thương xót hiếm hoi:
“Những năm qua, ngươi sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Vì phải đi bàn chuyện làm ăn, nên tuy mặc nam trang, ta vẫn chú trọng đến ăn mặc.
Cha chồng từng dạy, trên thương trường, người dựa vào áo, ngựa dựa vào yên.
Vì thế hôm nay ta mặc bộ y phục cắt may khéo léo nhất trong tiệm, cổ tay thêu chìm vân mây bằng chỉ vàng, lưng thắt đai ngọc xanh, càng tôn thêm vẻ đoan trang thanh nhã. Mở bàn tay ra, ngón cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh biếc trong suốt.
Đột nhiên, trong lòng ta sinh ra một chút kiêu hãnh.
Ta ưỡn lưng, ngẩng cao đầu, nở nụ cười tự tin với Tử Thần Quân:
“Sương gió ép ta hai ba năm, sợ gì chứ? Quân thượng xem, chẳng phải ta vẫn còn nguyên vẹn mà vượt qua rồi sao?”
Hồng Trần Vô Định
Tử Thần Quân lặng lẽ nhìn ta.
Rồi bỗng đưa một ngón tay ra, chọc thẳng vào trán ta, mạnh đến mức suýt làm ta ngã ngửa:
“Xem ngươi đắc ý chưa kìa! Giỏi lắm!”
Ta ôm trán, lui về phía sau, vô tình chạm vào ánh mắt của hắn.
Người xưa nay vốn luôn lạnh lùng sắc bén, giờ đây, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Này, lại còn rất đẹp nữa.
10
Về sau, tháng năm nối dài, ta mặc váy lụa xanh, đi lại giữa những con phố náo nhiệt.
Lăng Túc ngồi nơi cao trên triều đình, đôi khi xe ngựa nhà họ Lăng ngang qua đường, ta cũng chỉ yên lặng đứng trong đám đông chờ đoàn xe đi khuất.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nghĩ, thuở niên thiếu khí cốt hiên ngang của hắn, không biết khi cưỡi ngựa tung hoành khắp phố dài, là dáng vẻ như thế nào?
Tử Thần Quân từng khen Lâm Tuyết một câu, tưởng như sắp có hỷ sự. Nhưng sau đó lại chẳng có động tĩnh gì thêm.
Phụ thân ta lo đến độ đứng ngồi không yên.
Nhưng chuyện gả con gái, sao có thể vội vã?