Trăng Soi Suối Rừng

Chương 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưởng Công chúa khẽ cười: 

 

“Túc nhi không phải người dễ thân cận. Nếu chỉ gặp vài lần mà nó đã muốn cưới ngươi, e là các ngươi thật có duyên.”

 

Ngoài cung, sát tường là một cỗ xe ngựa đen tuyền, đứng cạnh là thị vệ thân tín của Tử Thần Quân.

 

Thấy ta, thị vệ thấp giọng nói gì đó vào rèm xe, liền sau đó, một bàn tay thon dài vén rèm lên một góc, lộ ra gương mặt sắc sảo kia.

 

Hắn nhìn ta nói: “Lên xe.”

 

Trong xe rộng rãi, trên ghế còn vương vài xấp tấu chương, hiển nhiên vừa rồi hắn vẫn đang xử lý chính sự.

 

Ta tìm chỗ ngồi cách xa một chút, cẩn trọng nói: 

 

“Quân thượng bận rộn nhiều việc, thật ra ta có thể tự về.”

 

Hắn nhìn ta, như cười như không: “Chỉ mới gặp ba, bốn lần, quả thực quá ít, nên gặp nhiều thêm một chút.”

 

Ta bị câu đó làm nghẹn lời, trong lòng thoáng chột dạ, liền cúi đầu nắm chặt vạt váy: 

 

“Ta không có ý đó.”

 

Rồi lại lẩm bẩm bổ sung: “Thật ra, như thế cũng coi là nhiều rồi.”

 

Nghĩ lại cũng đúng. Thế gian bao nhiêu nữ tử, có người đến đêm động phòng mới được gặp phu quân lần đầu.

 

Còn ta, đã gặp hắn ba, bốn lần, cũng xem như là không ít.

 

Kể từ lần chia tay ở Hi Xuân Các, đã một thời gian dài chưa gặp lại. 

 

Lúc này ngồi gần nhau, ta thấy hắn hơi tựa vào gối mềm, mắt khép hờ, trông có vẻ mỏi mệt.

 

Hắn đột nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”

 

Ta do dự một chút rồi hỏi: “Quân thượng có vết thương trên vai sao?”

 

Hắn không mở mắt, giọng hờ hững: “Lúc nhỏ không nghe lời, bị phụ thân đánh.”

 

Hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng ta lại nghe ra trong đó có điều gì bất thường.

 

Phụ thân trách phạt con, sao lại để lại thương tích tới mức nhiều năm về sau vẫn còn tái phát mỗi khi trở trời?

 

Chắc hẳn năm đó bị thương rất nặng.

 

Ta lặng một lát rồi hỏi khẽ: “Có đau không?”

 

Hắn hơi ngừng lại, mở mắt ra, giọng ôn hòa: “Cũng không đến nỗi.”

 

Ta làm nghề vải vóc, buôn bán y phục, nghe vậy liền cau mày, lướt mắt ước chừng thân hình hắn:

 

“Đã có vết thương cũ thì mùa đông mặc vậy là quá mỏng. Vai nên may thêm lớp lót, viền lông hồ để giữ ấm. Ta sẽ làm một bộ cho quân thượng, mời chàng thử xem. Không thì sau này lớn tuổi, vết thương tái phát, sẽ khổ lắm đấy.”

 

Lăng Túc hơi nhướng mày, đột nhiên nghiêng người về phía ta, một tay nâng cằm ta lên:

 

"Tuổi vừa lớn thêm một chút, nàng liền bắt đầu ghét bỏ ta già hơn nàng rồi sao?"

 

Ta vốn có lòng tốt, không ngờ lại bị hắn trêu chọc. 

 

Thoáng liếc thấy nụ cười trêu ghẹo trong mắt hắn, mặt ta bỗng đỏ rực, không biết lấy đâu ra dũng khí, phồng má phản bác:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-13.html.]

“Phải, tái giá lần ba, nghe thật chẳng hay chút nào.”

 

Lăng Túc buông tay, bật cười khẽ:

 

“Lâm cô nương yên tâm, bổn quân nhất định trường thọ trăm tuổi, không để nàng phải chịu cảnh ba lần xuất giá đâu.”

Hồng Trần Vô Định

 

Nghe đến hai chữ "trường thọ", ta bỗng khựng lại, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót.

 

Nhớ đến người đã hóa thành gió bụi, một cảm giác nghèn nghẹn trào dâng nơi cổ họng, vừa chua chát, vừa khó nói thành lời.

 

Ta cắn nhẹ môi, hồi lâu mới buông một tiếng thở dài:

 

"Ta muốn đi tế bái Giang Thiếu Lăng."

 

Đây là lần đầu tiên ta nhắc đến mối hôn sự trước kia trước mặt Tử Thần Quân.

 

Nam nhân trên đời, mấy ai thích nghe thê tử nói về nam nhân khác,huống hồ là người như Lăng Túc, quyền thế cao ngất.

 

Thấy nét mặt hắn nghiêm lại, ta đã chuẩn bị tinh thần bị ghét bỏ. 

 

Không ngờ, Lăng Túc chỉ khẽ ngồi thẳng dậy, rồi chậm rãi vuốt phẳng một nếp gấp trên tay áo ta, dịu dàng nói:

 

"Ta cùng nàng đi."

 

Kẹo hồ lô, ô mai, xếp một hàng ngay ngắn.

 

Giang Thiếu Lăng không thích rượu, ta dùng táo đỏ và táo tây nấu nước ngọt, đặt trước phần mộ hắn.

 

Gió lớn thổi qua rừng cây, lá xào xạc như sóng vỗ.

 

Tử Thần Quân nhẹ giọng kể: “Trong quân có một tập tục, nếu nghe thấy tiếng gió thổi như rừng xao động, nghĩa là cố nhân về thăm.”

 

Ta đứng trước mộ, khẽ nói:

 

"Giang Thiếu Lăng, bây giờ chàng chắc đã được tự do rồi? Theo gió đi muôn nơi, có vui không? Hay là chàng đã đầu thai thành đứa trẻ thông minh, đang nằm trong lòng mẫu thân đọc sách, tương lai làm trạng nguyên văn chương?"

 

Hít mũi một cái, ta tiếp lời:

 

"Nếu vẫn còn ngốc cũng chẳng sao cả. Chàng cứ đến tìm ta, ta từng nói rồi, ta sẽ lo cho chàng."

 

"Tướng công tốt của ta, ba năm đã mãn, ta sắp tái giá rồi. Nói với chàng, không phải để từ biệt, mà là để chàng biết, ta đi lấy chồng, cũng sẽ không bỏ mặc chàng. Chàng đừng sợ không tìm được ta. Giang Thiếu Lăng, ta sắp bước tiếp rồi… hy vọng chàng sẽ vì ta mà vui mừng."

 

Tháng Năm đến rất nhanh.

 

Đêm trước ngày cưới, lại là một đêm mưa như trút nước.

 

Tiểu nương ngồi chải tóc cho ta, cửa sổ chưa đóng chặt, vài giọt mưa hắt vào, rơi nhẹ trên má.

 

"Chậc! Sao lần nào cũng mưa to thế này. Ngày đại hỷ mà trễ giờ lành thì làm sao đây?"

 

Thải Liên vội vàng bỏ xấp lụa đỏ xuống, chưa kịp lau khô nền nhà, đã vội lao ra đóng cửa sổ.

 

Ta quay đầu nhìn theo, thấy trên song cửa sổ có dán một tấm giấy đỏ cắt hình chữ “Hỉ” rực rỡ vô cùng.

 

"Không sao đâu, mưa sẽ tạnh."

 

"Tiểu thư làm sao mà biết?"

 

Ta khẽ cúi mắt, trong lòng thầm nghĩ, ông trời chắc cũng phải thương ta một lần.

 

Không biết lời khấn cầu có linh nghiệm hay không, một canh giờ trước bình minh, mây đen tan hết, ánh sáng rọi lên chân trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận