Trăng Soi Suối Rừng

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mộng, ta đứng sau nửa cánh cửa sổ, hỏi hắn có từng ăn miếng thịt viên giấu dưới tô canh chưa.

 

Thư sinh cúi đầu mài mực, mặt không đổi sắc, chỉ có hai vành tai đỏ ửng lên. 

 

Cuối cùng, hắn khẽ đáp một câu: “Ăn rồi.”

 

Ta mừng rỡ mang hộp đồ ăn rời đi.

 

Từ chút thương cảm ban đầu đến lúc đem lòng yêu hắn, ta mất tròn năm năm. 

 

Hai miếng thịt viên đó là ta bớt lại từ phần ăn của mình, sợ đem đến cho hắn nguội mất, còn cẩn thận giấu dưới đáy tô canh để giữ ấm.

 

Tấm chân tình của một nữ nhân, đều gói ghém trong đó cả.

 

Tiếc thay, người ta gặp lại chẳng phải người xứng đáng.

 

Tỉnh giấc, kẻ ngốc bên cạnh ta đang ngủ, nước miếng chảy thành vệt.

 

Ta thở dài, kéo chăn đắp cho hắn.

 

Sáng hôm sau, ta tìm kéo, cắt móng tay cho Giang Thiếu Lăng. 

 

Cắt đến chỗ có vết xước cạnh móng, tay hắn khẽ run một chút, nhưng cũng không rụt lại.

 

Tay áo vén cao thêm, lộ ra từng mảng bầm tím. Có chỗ ngả vàng đã sắp khỏi, có chỗ vẫn còn đỏ tấy, chẳng rõ là bị va đập ở đâu mới đây.

 

Ta bôi thuốc cho hắn, hỏi: “Đau không?”

 

Hắn chẳng đáp có hay không, chỉ nở một nụ cười ngây ngô, gọi: “Lâm Khê.”

 

Ta nói: “Đừng gọi ta là Lâm Khê, phải gọi là nương tử.”

 

Giang Thiếu Lăng tròn mắt ngơ ngác nhìn ta, lại gọi thêm một tiếng: “Lâm Khê.”

 

4

 

Lần thứ ba về thăm nhà mẹ đẻ, ta cùng Giang Thiếu Lăng đi cùng.

 

Hậu viện đông nữ quyến, rốt cuộc cũng không tiện. Ta bảo hắn ra tiền sảnh chờ, nhưng dù ngốc nghếch, hễ đến nơi xa lạ, hắn lại tỏ ra e dè, nhất quyết không chịu đi, cứ dính lấy bên cạnh ta.

 

Hai người giằng co không dứt, vừa khéo bị đích tỷ ta trông thấy.

 

Nàng tên là Lâm Tuyết, là con gái ruột được đích mẫu nâng niu trong tay mà nuôi lớn, cầm kỳ thư họa, từ nhỏ đã có danh sư chỉ dạy. 

 

Nàng là vầng nguyệt trên trời, là tuyết giữa rừng, vốn không phải người ta có thể so bì, nhưng lại chẳng ưa gì ta.

 

Hôm nay nàng mặc một bộ váy trắng, đuôi váy như tuyết đọng, đẹp đến thần tiên, chỉ tiếc lời nói ra lại chẳng dễ nghe chút nào.

 

Nàng nói: 

 

"Giữa ban ngày ban mặt, từ xa đã trông thấy đôi nam nữ lôi lôi kéo kéo, ta còn tưởng là ai không hiểu quy củ, hóa ra là muội à. Vậy vị này chính là muội phu mà ta thường nghe nhắc tới rồi? Quả nhiên là tuấn tú khác thường."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-3.html.]

Tiểu nha đầu bên cạnh nàng che miệng cười khúc khích:

 

"Nhị cô nương năm đó một lòng muốn trèo cao mà không trèo được, năm năm ròng rã đưa cơm cho Tống công tử, cuối cùng lại phải gả cho kẻ ngốc. Nếu là nô tỳ ấy à, chẳng bằng lấy dải lụa trắng thắt cổ cho xong, khỏi bị người đời chê cười."

 

Lâm Tuyết giả vờ nghiêm mặt, mắng tiểu nha đầu:

 

"Đừng nói bậy! Nhị cô nương bây giờ là đại thiếu phu nhân của Giang gia, nhìn bộ xiêm y trên người mà xem, đã không còn như xưa nữa. Há lại để ngươi buông lời xằng bậy? Nếu còn lắm miệng, coi chừng nhị cô nương vác rựa mà c.h.é.m đấy!"

 

Giang Thiếu Lăng bất ngờ bước lên một bước, chống nạnh, tức tối quát: "Người xấu!"

 

Hắn đột ngột nổi giận, khiến đích tỷ và mấy tiểu nha đầu mặt mày biến sắc, sợ đến tái cả mặt.

 

Đây là lần đầu ta thấy Giang Thiếu Lăng tức giận, ai cũng không rõ hắn có biết nặng nhẹ hay không.

 

Ta sợ hắn gây chuyện lớn, lập tức bước lên chắn trước mặt hắn, lạnh lùng gọi một tiếng: 

 

"Đại tỷ."

 

"Chuyện của tiểu nương ta, chuyện của ta, từng việc từng việc một, công đạo đều do người đời phân xử, không cần tỷ xen lời. Thanh danh của ta đã chẳng còn gì đáng nói, nhưng đại tỷ thì là cô nương tốt nhất trong phủ. Giang gia làm ăn buôn bán, khách khứa bốn phương, nếu để người ngoài nghe được lời đồn đại về đại tỷ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến hôn sự."

 

Sở dĩ ta nói vậy, là vì thấy tay nàng đeo một chuỗi hạt Phật.

 

Trước kia nàng vốn không tin Phật. 

 

Thiếu nữ thế gia, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có chuyện gì phải sầu lo? Nay đeo chuỗi hạt cầu Phật, chẳng qua là muốn cầu một mối hôn sự tốt.

 

Quả nhiên, Lâm Tuyết im lặng, trừng mắt nhìn ta một cái rồi dẫn tiểu nha đầu rời đi.

 

Đích mẫu nuôi nàng quá tốt, thành ra tính tình kiêu căng, ngoài dữ trong rỗng. 

 

Nàng chưa từng nếm trải khổ đau, cũng chưa từng chứng kiến đích mẫu trừng phạt người khác ra sao, chỉ biết thiên hạ đều phải xoay quanh nàng.

 

Hôm ấy về phủ vừa hay gặp lúc mời hí kịch đến diễn tuồng.

Hồng Trần Vô Định

 

Người diễn vai chính là Ôn Tiểu Vinh, mới nổi gần đây trong giới hí khúc kinh thành, nghe nói khó mời lắm, một vở diễn phải xếp lịch mấy tháng sau mới đến lượt.

 

Hắn khoác xiêm y đỏ, tay áo nước chảy, cất giọng thanh thoát như oanh yến đầu xuân, đôi mắt liếc đưa như than như oán, nửa giận nửa hờn, phong lưu tuyệt sắc.

 

Giang Thiếu Lăng thì đang mải mê nghịch điểm tâm trên bàn, chẳng hứng thú gì với tiếng hát nơi sân khấu, chỉ đến khi mọi người đồng loạt vỗ tay, hắn mới ngẩng đầu nhìn một cái.

 

Chỉ một ánh nhìn ấy, hắn lại trùng hợp trông thấy Quý phi trên sân khấu đang ngậm chén rượu say, ngón tay như hoa lan nhẹ nhàng xoay một cái, gỡ xuống đóa hoa hồng phấn bên tóc mai.

 

Vậy mà chỉ là lúc ta đưa tiểu nương về uống thuốc, đến khi quay lại, hoa sảnh đã vây đầy người, ai nấy vẻ mặt kỳ quặc, muốn cười mà không dám cười.

 

Ta lập tức cảm thấy bất an, vội vã chen vào giữa đám đầu người đen nghịt.

 

Quả nhiên, ngay giữa trung tâm đám đông, Giang Thiếu Lăng đang đứng đó, ngơ ngác.

 

Chỉ thấy trên đầu hắn cài một đóa hoa, ngón tay hờ hững tạo thành dáng hoa lan, giữa bao ánh mắt chăm chăm nhìn tới, hắn lại đang đóng giả làm "Quý phi", định dâng trà kính phụ thân ta.

 

Chắc cũng mơ hồ cảm thấy không khí khác thường quanh mình, hắn co rụt lại, từng động tác đều đầy vẻ lúng túng.

 

Một đứa trẻ không nhịn được bật cười: "Ngươi sao lại ăn mặc như đàn bà thế kia?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận