Trăng Soi Suối Rừng

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta mua một túi đầy ắp, đi ngang một gánh hàng rong, lại chọn thêm một cân sơn tra hảo hạng, nghĩ bụng sẽ về làm kẹo hồ lô cho hắn ăn.

 

Khi kẹo hồ lô làm xong, mặt trời còn chưa ngả về tây. 

 

Tính toán thời gian, hắn chắc còn lâu mới về, ta đang chuẩn bị tìm vật gì chắc tay để xiên hồ lô thì chợt thấy tên tiểu tư khập khiễng chạy tới.

 

Hắn vừa chạy vừa thở, mồ hôi đầy đầu, môi trắng bệch như tuyết, dáng vẻ chẳng khác nào Thải Liên năm đó khi tiểu nương ta lâm nguy.

 

Tim ta giật thót, kẹo hồ lô vừa làm xong liền rơi lả tả xuống đất.

 

Ta ngơ ngác mở miệng, còn chưa kịp hỏi, đã nghe hắn nói:

 

“Không xong rồi! Đại thiếu gia rơi xuống nước rồi!”

 

6

 

Giang Thiếu Lăng c.h.ế.t rồi.

 

Trước khi chết, hắn nói muốn vớt mặt trời trong nước.

 

Nói rằng mặt trời đỏ au tròn trĩnh, giống y như quả táo mật lớn, Lâm Khê không đi du hồ cùng, hắn muốn mang về cho nàng xem.

 

Ngươi xem kìa, đúng là một kẻ ngốc thật sự.

 

Ngốc đến nỗi c.h.ế.t cũng vì ngốc.

 

Thi thể của hắn phải vớt suốt ba ngày mới lên được, khi lên đã bị ngâm đến trắng bệch, mọi người đều không cho ta nhìn. 

 

Ta nói: “Ta đã nhận hai gánh sính lễ của chàng, phải nhìn một lần, tiễn chàng đoạn đường cuối.”

 

Ta nhìn rồi. Mọi người nói đúng, thật sự rất khó coi.

 

Vừa xấu xí, vừa thảm thương.

 

Ta hỏi có cách nào khiến hắn dễ nhìn hơn không.

 

Bọn họ đáp: không có. Trừ phi đem thiêu, hóa thành tro bụi.

 

Chỉ là một câu nói đùa — “thiêu xác rải tro”, có ai thật sự lại làm thế?

 

Nhưng ta nghe xong lại cảm thấy rất hay.

 

Hắn thích chơi, nhưng vì là kẻ ngốc, bị người trong nhà quản chặt, là thân nam nhi mà chẳng mấy khi được ra khỏi cửa. 

 

Nếu hóa thành tro bụi, có lẽ sẽ được tự do đi khắp nơi.

 

Ta nói với người phụ trách mai táng: “Xin hãy hỏa táng tướng công của ta.”

 

Người đó sững sờ rất lâu, mới hiểu được cái chữ “hỏa táng” trong lời ta có nghĩa là gì.

 

Việc này là đại bất kính, hắn ấp a ấp úng bảo, chuyện này e rằng vẫn nên xin ý của chủ nhà họ Giang.

 

Ta gật đầu, đến tìm cha chồng.

 

Ông xưa nay vốn không thích đứa con trai này, giờ tóc bạc tiễn đầu xanh, lại như già thêm mấy tuổi.

 

Sau khi ta nói rõ ý định, người vẫn được xưng là “thần tài mặt cười” kia liền vung tay, tát thẳng một cái. 

 

Lực mạnh đến nỗi suýt làm ta choáng váng ngất đi.

 

Ông tức đến nỗi không nói nên lời.

 

Ta nuốt ngụm m.á.u tanh trong miệng, cắn răng chịu đau, cảm thấy chưa bao giờ mình lại cứng cỏi đến vậy.

 

“Con dâu về Giang gia mới nửa năm, ăn nói hơi ngông cuồng, nhưng nửa năm nay có lẽ còn hơn hai mươi năm phụ thân ở cạnh tướng công. Người cuối cùng trong miệng chàng gọi là con. Có lẽ, con mới là người hiểu chàng nhất.”

 

“Người đã mất, nhập thổ kiểu gì, cũng chỉ là làm cho người sống nhìn mà thôi. Để chàng được đi khắp nơi một phen, không tốt sao? Nhà ở đây, chàng sẽ biết đường quay lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-6.html.]

 

Cha chồng ta giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay ra cửa, đuổi ta cút ra ngoài.

 

Ta cung kính dập đầu ba cái, trước khi rời đi, để lại trên án thư của ông một quả táo mật.

 

Ba ngày sau, Giang Thiếu Lăng được mai táng. Cuối cùng vẫn là hỏa táng. 

 

Cha chồng không dự, ông không muốn gặp ta nữa, cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh cũng bị thu lại.

 

Hạ táng chỉ là một quan tài rỗng. Ta thay hắn đỡ linh cữu, khẽ hỏi:

 

“Giang Thiếu Lăng, sao chàng mau quên đến vậy?”

 

“Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ngày tháng của chúng ta sắp tốt rồi mà?”

 

“Giang Thiếu Lăng… Đông đến nước lạnh, chàng có lạnh không?”

 

Hắn nhất định sẽ không trả lời ta. Ngay cả lúc còn sống, hắn cũng chưa từng trả lời.

 

Hắn chỉ biết ngốc nghếch nhìn ta, gọi: “Lâm Khê.”

 

Gió lướt qua má, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà rơi lệ:

 

“Giang Thiếu Lăng, đồ ngốc! Đồ ngốc! Ngốc c.h.ế.t đi được! Ta sẽ đến miếu thắp hương cho chàng, cầu cho kiếp sau, chớ làm kẻ ngốc nữa! Hãy làm Trạng nguyên, trí nhớ siêu phàm, thông minh tuyệt đỉnh!”

 

Thiêu xác rải tro, tang lễ làm ầm ĩ chấn động kinh thành, mắng chửi nổi lên bốn phía.

 

Đa phần đều nói ta hà khắc với Giang Thiếu Lăng, đổi hết đám nha hoàn tốt trong viện hắn, đưa vào mấy kẻ thấp kém tạp nham, chỉ để tiết kiệm ngân lượng đút túi riêng.

 

Cũng có người nói, Giang Thiếu Lăng là do ta cố ý hại chết, nhằm chiếm đoạt sản nghiệp của trưởng phòng nhà họ Giang. 

Hồng Trần Vô Định

 

Dù sao làm quả phụ cũng còn hơn gả cho một kẻ ngốc.

 

Thì ra danh tiếng của một người có thể tệ đến như vậy.

 

Nữ phụ độc ác nhất trong sách, cũng chỉ đến thế là cùng.

 

Cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh không còn nữa, ta giữ đúng lời, đến Bạch Vân Tự ngoài kinh thành dâng hương.

 

Trước cổng Bạch Vân Tự, xe ngựa nườm nượp. Ta quỳ giữa đám hương khách, ngẩng đầu nhìn tượng Phật từ bi hiền hậu, gương mặt tràn đầy khoan dung.

 

Ta đã rất lâu không lễ Phật nữa rồi. Năm đó tiểu nương ta bệnh nặng, ta từng cầu khẩn chư thiên thần Phật, không ai đáp lại.

 

Từ đó, ta không cầu nữa.

 

Lần này là vì Giang Thiếu Lăng.

 

Ba nén nhang được châm, ta thành kính dập đầu.

 

"Giang Thiếu Lăng, kiếp sau xin đầu thai làm người thông minh hơn, đừng khổ như kiếp này.” 

 

“Còn nếu không may vẫn là một kẻ ngốc, vậy chàng cứ đến tìm ta. Người khác không lo cho chàng, ta sẽ lo."

 

Cầu cho kiếp sau xong, ta muốn xin gặp đại sư Khổ Trí.

 

Tiểu sa di nói đại sư đang tiếp khách.

 

Ta bảo không sao, bây giờ ta có rất nhiều thời gian để chờ.

 

Một đợi là hai canh giờ.

 

Hai canh giờ sau, cửa mở, người bước ra cùng đại sư là một người ta từng gặp.

 

Dáng người cao ráo, tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, chính là vị Tử Thần Quân từng cứu mẹ con ta ngày đó.

 

Tử Thần Quân địa vị cao quý, chẳng phải người thường có thể gặp.

 

Ta bước lên trước, hai tay khép lại đặt bên hông, hành một lễ trang trọng nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận