Trăng Soi Suối Rừng

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nghe rõ ý ta, đích mẫu cười đến không thở nổi:

 

"Ta có nghe lầm không đây? Làm gì có đứa con gái chưa xuất giá lại tự mình chạy đến đòi sính lễ. Quả thật chẳng hổ là con tiện phụ kia dạy ra, chẳng biết xấu hổ, hèn hạ như nhau."

 

Ta đứng yên không biểu cảm, chỉ thấy bản thân lúc này như một con ong độc.

 

Dồn ép quá sẽ chích người.

 

Dẫu có phải rạch bụng mà đâm, cũng không tiếc.

 

"Mẫu thân, Khê nhi đã từng phát cuồng một lần rồi, chính ta cũng không biết có còn lần thứ hai hay không. Danh tiếng của ta đã hỏng, một mình ta thì không sao, nhưng cô nương trong Lâm phủ này đâu chỉ có mình ta?”

 

"Nếu sau khi gả vào Giang gia, ta làm ra chuyện gì khiến mẫu thân và phụ thân mất mặt, lại còn ảnh hưởng đến thanh danh hôn sự của tỷ tỷ, thì chẳng tốt chút nào.”

 

"Giang gia đưa ba mươi gánh sính lễ, ta chỉ xin hai gánh thôi. Hai gánh sính lễ đổi lấy thanh danh sau này của tỷ tỷ, không lỗ. Mẫu thân thấy sao, có đúng là đạo lý không?"

 

Nụ cười châm chọc của đích mẫu dần cứng lại, mặt bà trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, rồi như ban ơn bố thí, xoay đầu ra lệnh cho ma ma đứng bên cạnh:

 

"Đưa cho nó!"

 

3

 

Đêm trước khi ta thành thân với đại thiếu gia Giang gia, mưa đổ suốt cả đêm, sấm chớp ầm ầm, tựa như điềm chẳng lành.

 

Tiểu nương cũng thức trắng một đêm.

 

Bà kéo lê thân thể đầy thương tích, nửa nằm trên giường, cố sức may cho ta một chiếc áo bông.

 

Không ai ngờ hôn sự của ta lại gấp gáp đến thế, giữa tiết Tam Phục, vốn dĩ chẳng dùng đến áo bông, nhưng tiểu nương cứ khăng khăng muốn làm.

 

Thải Liên ở bên nhẹ giọng khuyên can: 

 

"Di nương cẩn thận đôi mắt, Giang gia làm nghề lụa là, chắc cũng không để thiếu tiểu thư một chiếc áo đâu ạ."

Hồng Trần Vô Định

 

Không nói thì thôi, vừa nghe đến đấy, tiểu nương bèn cụp mắt, rất lâu sau mới khẽ khàng đáp: 

 

"Áo ngoài đâu bằng áo ta làm. Áo ta dày, ấm."

 

Ta đứng bên cửa sổ đón gió, nghe vậy bỗng toàn thân run lên, suýt nữa thì bật khóc.

 

Biết con gái ruột của mình sắp gả cho một kẻ ngốc, tiểu nương ta đã khóc đến gần mù đôi mắt.

 

Ngày ngày ta đều khuyên nhủ tiểu nương, rằng thân là thứ nữ như ta, phần nhiều cũng chỉ có thể làm thiếp cho nhà người, nay được làm chính thất, ấy là phúc phần.

 

Cuối cùng, tiểu nương cũng nghĩ thông. Đời bà làm thiếp, không tranh là sai, mà tranh cũng là sai. Làm thiếp, từ đầu đã là một điều sai.

 

Gả cho một kẻ ngốc làm chính thê, ai biết đâu chẳng phải là một điều may?

 

Chỉ là... chung quy vẫn không cam lòng.

 

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt.

 

Giang gia làm ăn buôn bán, đãi khách tứ phương tám hướng.

 

Người đến đón ta lên kiệu hoa, cùng ta bái đường là nhị thiếu gia Giang gia – Giang Thiếu Thu.

 

Hắn văn nhã phong lưu, cũng xem như giữ được thể diện cho cả hai bên.

 

Mãi đến đêm động phòng ta mới gặp được Giang Thiếu Lăng.

 

Hắn đang ngồi trên giường cưới, lật đệm tìm quả táo khô bên dưới ra mà ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-2.html.]

Bỏ qua nét ngây ngô ngốc nghếch trong mắt, Giang Thiếu Lăng vốn là một thiếu niên nhã nhặn khôi ngô. 

 

Ta cúi đầu, vô tình nhìn thấy mép móng tay hắn có vết xước da, bởi là ngày đại hôn, trên dưới đều sửa soạn tươm tất, duy chỉ mấy chỗ nhỏ nhặt này lại chẳng có ai để tâm.

 

Chỉ vì hắn là kẻ ngốc, trông tạm ổn là được.

 

Hột táo lăn đầy đất, ta tiện tay gom lại, rót hai chén rượu, một chén đưa cho hắn.

 

Giang Thiếu Lăng xua tay: "Rượu, không uống. Cha, đánh."

 

Ta nói với hắn: 

 

"Đây là rượu hợp cẩn, phải uống. Ta tên là Lâm Khê, uống xong chén rượu này, về sau ta chính là nương tử của chàng."

 

Giang Thiếu Lăng ngơ ngác nhìn ta, chẳng biết có nghe hiểu hay không. Môi mấp máy mấy lượt, cuối cùng cũng chỉ rặn ra được hai chữ:

 

"…Lâm Khê."

 

Hai chén hợp cẩn cuối cùng đều trôi vào bụng ta. Ta thổi tắt đèn, mượn men rượu trong người, cởi bộ giá y đỏ chói, lấy hết dũng khí hỏi hắn:

 

"Chàng có biết ngủ thế nào không?"

 

Vốn chẳng mong hắn hiểu, không ngờ hắn trầm ngâm chốc lát rồi đáp:

 

"*Sinh bảo bảo?" (*bảo bảo: con, hài tử, em bé, đứa trẻ)

 

"Phải."

 

"Bảo bảo… ngốc, mọi người không thích. Cha, mẹ cũng không thích. Không sinh."

 

4

 

Tay ta đang gỡ khuy áo bỗng khựng lại, ai nói kẻ ngốc là không hiểu?

 

Địa vị của Giang Thiếu Lăng trong Giang gia vốn không cao.

 

Tuy là đại thiếu gia, hạ nhân vẫn kính nể hắn ngoài mặt, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn có phần chán ghét. 

 

Hắn thích chơi đùa, nhưng bọn hạ nhân đa phần đều tìm cách ngăn cản. 

 

Chẳng ai muốn bày trò với một kẻ ngốc, huống chi nếu vì chơi với đại thiếu gia mà chậm trễ việc trong phủ, bị trên trách phạt, thì rốt cuộc ai chịu tội? 

 

Cho nên hắn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, không làm loạn, không gây chuyện, thế đã là tốt lắm rồi.

 

Về phần cha mẹ hắn, mẹ chồng ta đã mất sớm, cha chồng thì bận rộn chìm nổi nơi thương trường.

 

Ta từng nghe kể, lúc mẹ chồng còn sống, cuộc sống của Giang Thiếu Lăng cũng chẳng dễ dàng gì. Thân là thương nhân, người coi trọng nhất là lợi lộc. 

 

Đại công tử lại là một kẻ ngốc, cha chồng chê hắn khiến mất thể diện. 

 

Mãi đến khi nhị thiếu gia ra đời, mẹ chồng mới được phần dễ thở. 

 

Nhưng đã có nhị công tử thông tuệ lanh lợi, phần tình thương còn sót lại dành cho Giang Thiếu Lăng, nhiều nhất cũng chỉ là ăn no mặc ấm mà thôi.

 

Sau khi mẹ chồng qua đời, có lẽ đến “no” hay “không no” hắn cũng chẳng rõ nữa rồi.

 

Một kẻ ngốc thì ai quan tâm hắn nghĩ gì, biết gì?

 

Trong viện hắn ở, chỉ có vài người, mà ai nấy đều mong ngóng được điều đến viện Giang Thiếu Thu. Hầu hạ một kẻ ngốc, thì có tiền đồ gì?

 

Đêm ấy ai nấy đều mặc nguyên y phục mà ngủ. Không rõ vì sao, ta lại mộng thấy Tống Thư Bạch.

 

Đã lâu lắm rồi ta không gặp hắn. Hắn thi đỗ Thám hoa chẳng bao lâu liền cắt đứt liên hệ, lần cuối cùng ta gặp là lúc đến cầu xin hắn cứu tiểu nương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận