Trăng Soi Suối Rừng

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha chồng có lẽ vẫn còn hờn giận với nhà họ Lâm, lạnh lùng hừ một tiếng: 

 

"Việc buôn bán có môn có đạo, đợi ngươi học xong hãy cảm ơn cũng chưa muộn.”

 

Từ đó trở đi, ta mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ.

 

Ta dậy từ rất sớm, học đánh bàn toán, đợi đến đêm khuya vắng người lại học xem sổ sách.

 

Ban ngày thì chẳng còn thời gian, Giang Thiếu Lăng rất bám người, muốn xem kiến, muốn nhặt lá rụng, muốn bắt cá dưới tán lá sen.

 

Hắn thích đồ ngọt, nghe người lớn tuổi trong nhà nói, hồi nhỏ hắn ngốc nghếch, mẹ chồng từng mời rất nhiều đại phu tới xem. 

 

Uống biết bao thuốc đắng chất cao như núi, khóc đến khản cả giọng.

 

Vì ăn ô mai quá nhiều, đến khi thay răng năm bảy tuổi, lại khổ không kể xiết.

 

Tính ra thời gian ấy, mẹ hắn đã không còn. 

 

Chỉ e trong lòng có khổ, chẳng biết giãi bày cùng ai.

 

Ta dùng nhân táo trộn với mật hoa, làm thành bánh bao cho hắn, dặn hắn mỗi ngày chỉ được ăn một cái.

 

Thế mà đến đêm, vừa vén chăn lên, hai cái bánh bao tròn vo lăn ra. Giang Thiếu Lăng gối lên một đống vụn bánh, nhìn ta cười ngây ngô.

 

Ta cạn lời, rõ ràng là đã dỗ hắn ngủ rồi ta mới sang phòng ngoài xem sổ sách kia mà.

 

Ta kéo hắn dậy, phủi sạch vụn bánh đầy giường, hắn đứng bên cạnh, còn biết đưa ta cái nia. 

 

Ta tức đến mắng: “Chàng rốt cuộc là ngốc hay không ngốc đấy?”

 

Giang Thiếu Lăng cười ranh mãnh, ngơ ngẩn giang tay về phía ta: “Lâm Khê, ở bên ta.”

 

Đợi đến khi ta đã đánh bàn toán thành thạo, cha chồng thử ta mấy câu hỏi trong sổ sách, ta đều đáp trúng, thế là chìa khóa phòng lớn rơi vào tay ta.

 

Ta đi tìm người dắt mối, mua lại mấy nha hoàn. 

 

Toàn là những kẻ người ta chọn bỏ lại: một người mặt đầy rỗ, một người mắt không tốt, còn lại là một tiểu tư gầy như cọng rơm, lại còn khập khiễng. 

 

Không còn cách nào, đám người trước đây ai nấy đều mong được điều qua phía Nhị thiếu gia. 

 

Người tốt, trưởng phòng chúng ta không giữ nổi.

 

Thà chọn người không ra gì mà chịu làm, còn hơn phí thời gian vào chuyện trong nội viện.

 

Ngày ta thay toàn bộ người trong viện, Giang Thiếu Lăng không chịu ăn cơm. Hắn thấy người rót trà cho mình là người lạ, liền theo phản xạ rụt lại.

 

Ta vỗ về tay hắn, trong lòng áy náy:

 

“Chỉ lần này thôi, lần sau nhất định chọn cho chàng những người tốt nhất.”

 

Tiền tiết kiệm được từ việc thay người, ta dùng để mua các loại vải vóc. 

 

Đợi đến khi hắn ngủ rồi, ta thắp đèn sang gian ngoài, thử may lại y phục của các mỹ nhân được ghi chép trong cổ thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-5.html.]

 

Tin tức đương nhiên không giấu nổi cha chồng, ông đến viện nhỏ của ta, hỏi:

 

“Ngươi nghĩ gì mà làm vậy?”

 

Ta đáp: 

 

“Hiện nay trên thị trường, phần lớn hoa văn kiểu dáng và lối trang điểm đang thịnh hành đều bắt nguồn từ trong cung. Năm xưa Tiên đế vì Quý phi mà sáng tạo kiểu trang điểm gọi là ‘Giảo lê trang’, lời ca tụng lan khắp kinh thành, các tiểu thư quý nữ thi nhau họa theo.”

 

“Cho nên, đẹp hay không không quan trọng bằng chuyện phía sau nó có một câu chuyện hay. Nếu vải vóc của Giang gia có thể được quý nhân trong cung khoác lên người, lại khen lấy một tiếng, tự nhiên chẳng còn gì tốt hơn.” 

 

“Chỉ là chúng ta không phải hoàng thương, quý nhân đương triều không dễ mong chờ, nhưng quý nhân tiền triều thì nhiều vô kể.”

 

“Năm xưa Dương Quý phi với vũ khúc ‘Nghê Thường Vũ Y’ trứ danh cả thiên hạ, nay thi văn vẫn còn, nhưng ai từng thấy bộ y phục ấy thực sự trông ra sao? Nếu ta nói thứ ta bán chính là bộ ấy, thì ai có thể nói không phải?”

 

“Nữ nhân trên đời ai mà chẳng yêu cái đẹp? Ai mà không muốn bắt chước Dương Quý phi, khoác y phục ấy múa một điệu cho người trong lòng?”

 

“Theo ý con dâu, một bộ y phục, quý ở chỗ câu chuyện phía sau. Một bộ thường phục bán được một quan tiền, nhưng nếu nói là kiểu dáng Quý phi từng mặc, vậy thì có thể bán được bao nhiêu?”

 

Cha chồng nghe xong, trong mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.

 

Ông vuốt chòm râu, hiếm hoi khen một câu: "Hiếm thấy ngươi nghĩ được như vậy."

 

Ta ngượng ngùng mỉm cười: “Con dâu xưa nay chưa từng buôn bán, chỉ là nghĩ vậy thôi. Còn cụ thể phải làm thế nào, vẫn mong phụ thân chỉ dạy thêm.”

 

Ba tháng sau, đợt y phục đầu tiên được tung ra thị trường, bán tốt ngoài dự đoán.

 

Cha chồng chia cho trưởng phòng hai phần lợi nhuận, lại giao cho ta một cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh để trông coi. 

 

Tiền vụn trải đầy một bàn, ta chưa từng thấy nhiều bạc đến thế, mừng rỡ đến mất ngủ.

 

Giang Thiếu Lăng thì không vui, đập đập giường, bĩu môi nói: “Ngủ.”

 

Ta ôm đống bạc trong lòng, hớn hở bảo: “Tướng công, ngày tháng của chúng ta sắp khá lên rồi!”

 

Hắn nào quan tâm gì đến khá hay không khá, chỉ lặp đi lặp lại: “Ngủ.”

 

Ta cười tít mắt: “Ngày tháng của chúng ta sắp khá rồi, khá lên, chàng biết 'khá' là gì không? Nghĩa là sau này chàng muốn mua táo mật là có thể mua, không cần phải xin bạc phụ thân nữa.”

 

Lần này hắn nghe hiểu rồi, cũng cười tươi rói: “Mua! Ngày mai!”

 

Hôm sau, bên Nhị phòng truyền tin đến, Nhị thiếu gia bao trọn một chiếc họa thuyền dạo hồ, mời chúng ta cùng đi.

 

Ta vốn hay say sóng, nhưng Giang Thiếu Lăng lại háo hức vô cùng, so với ở nhà đếm kiến thì du hồ thú vị hơn nhiều. 

 

Thấy hắn thật sự muốn đi, ta liền dặn hắn dọc đường phải nghe lời đệ đệ, còn ta thì đi ra phố mua ô mai cho hắn, về sẽ có món ngon.

 

Tiệm ô mai ta ghé là Thiên Hương Lâu nổi danh nhất thành. Mùi vị nơi ấy hảo hạng, giá cũng cao hơn chỗ khác một chút. 

Hồng Trần Vô Định

 

Trước đây Giang Thiếu Lăng không được sủng ái, mỗi lần mua gì đều phải qua phòng thu chi lĩnh bạc. 

 

Dù Giang gia chẳng thiếu tiền, nhưng cầm bạc người khác vẫn thấy ngại, lại sợ thiên hạ đàm tiếu.

 

Giờ thì khác, ta có thể tiêu bạc mình kiếm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận