Ngay lúc vừa cài xong cây trâm phượng cuối cùng, đột nhiên tiếng pháo rền vang, bà mối hớt hải chạy vào la lớn:
"Người nhà họ Lăng đến đón dâu rồi——!"
Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua cửa sổ hoa, ta đứng thẳng người dậy, nắm lấy chiếc hồng y treo bên cạnh, mạnh mẽ giũ ra một cái.
Hoa văn hoa sen song sinh vỗ nhẹ một tiếng “soạt”, như sóng nước vỗ mặt, tỏa rộng như hồ xuân gợn sóng.
Hồng Trần Vô Định
Ngoài cửa, ánh nắng ấm áp, hiên nhà, lan can đều được trang trí đầy gấm đỏ và hoa lụa.
Không biết từ đâu, từng đám liễu bay lả tả như tuyết, rơi đầy trên người ta.
Trời chẳng chiều lòng người.
Ta hơi bực, định đưa tay phủi sạch đám lụa rối đó, không ngờ bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau.
Một giọng cười trầm thấp vang bên tai:
"Lâm Khê, nàng xem, trời đất chứng giám. Ta với nàng kiếp này, định sẵn là cùng đầu bạc răng long rồi."
Ngoại truyện
Thượng Kinh lại vừa có thêm một hôn sự rộn ràng.
Lão thần hai triều Chu Mặc Như gả con gái, gả cho thám hoa lang đương triều Tống Thư Bạch.
Trai tài gái sắc, trở thành một câu chuyện đẹp trong kinh thành một thời.
Nhưng đây vẫn chưa phải là lý do khiến hôn lễ ấy náo nhiệt đến thế.
Bởi vì, ngoài thân phận là lão thần, Chu Mặc Như còn là Thái Sơn Bắc Đẩu của văn đàn đương thời.
Ông từng nhiều lần chủ trì khoa cử, môn sinh trải khắp thiên hạ.
Là người có vị thế nặng ký trong triều, ngay cả Tử Thần Quân cũng phải đến mừng.
Mà nơi đông người thì tất sẽ có chuyện để bàn tán.
Tử Thần Quân uống hai chén rượu, vô tình nghe được một đoạn chuyện phiếm.
Có người nói, Tống Thư Bạch đúng là không dễ gì mà đi đến hôm nay.
Xưa kia chỉ là một thư sinh nghèo, đến bữa ăn còn lo chẳng nổi, may mà có nhị tiểu thư nhà họ Lâm thường xuyên tiếp tế, mới cố gắng mà học hành, cuối cùng thi đỗ công danh.
Sau đó làm quan rất chăm chỉ, chịu khó phấn đấu, lọt vào mắt vị ân sư khoa cử, nên mới được gả con gái cho.
Xem như đã khổ tận cam lai rồi.
Chuyện người ngoài, Tử Thần Quân xưa nay vốn chẳng để tâm, nhưng lần này lại không giống, bởi cái tên "Lâm nhị tiểu thư" kia... hắn nghe thật quá quen.
Không lâu trước đây, hắn vừa gặp, ấn tượng còn khắc sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trang-soi-suoi-rung/chuong-14.html.]
Dù sao, thiếu nữ chưa xuất giá mà đã dám cầm rựa, cả Thượng Kinh e là không có người thứ hai.
Tử Thần Quân cụp mắt, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ nàng tuyệt vọng, tay cầm rựa bổ củi run rẩy mà vẫn đứng thẳng người cầu xin vì mẫu thân. Vậy Tống Thư Bạch khi ấy đang ở đâu?
Tử Thần Quân bận rộn trăm công nghìn việc, công văn như núi, việc chính sự chồng chất, năm này qua năm khác đều giống hệt nhau.
Đến khi gặp lại Lâm nhị tiểu thư, nàng đã vấn tóc kiểu phụ nhân, cả người vận đồ trắng, là góa phụ mới chôn chồng, chỉ trong chưa đầy nửa năm ngắn ngủi, mà nàng như thay da đổi thịt, mọi nỗi thăng trầm, mất mát của đời người, dường như tất cả đã đè nặng trên đôi vai mảnh mai ấy.
Nàng khi ấy đã không còn phẫn uất bốc đồng, không còn gào khóc như ngày nào, chỉ im lặng mà nén mọi đớn đau, quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu một cái.
Nói rằng sau này sẽ báo ân. Tử Thần Quân không để tâm, những lời báo ân ấy, hắn nghe quen rồi.
Hắn làm việc, vốn là theo tâm ý. Chưa bao giờ cần ai phải báo ân.
Huống hồ một tiểu cô nương khốn khó, còn có thể báo gì cho hắn?
Thế mà nàng lại thật sự đến báo đáp.
Lâm Khê khoác trên người một lớp sương lạnh, mắt ngấn nước, đưa cho hắn tám trăm chiếc áo mùa đông.
Đó là toàn bộ gia sản của nàng.
Thật ra khi ấy hắn chẳng giúp nàng gì nhiều, chỉ một câu nói nhẹ tênh, nào có đáng để nàng dốc sạch gia sản ra đền đáp?
Ấy vậy mà, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Lâm Khê.
Nữ tử quý tộc ở kinh thành thường chuộng nước da trắng như ngọc sứ. Còn nàng thì ấm áp như ánh nắng ban sớm.
Tóc chỉ cài một chiếc trâm bạc mộc mạc, trên đầu không có lấy một đóa hoa.
Gầy nhưng tuyệt đối không yếu đuối.
Nàng có sức sống. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, đôi mắt tròn to lấp lánh. Lúc đi lại, dáng người linh hoạt nhẹ nhàng, như con hươu nhỏ trong rừng.
Một mùa hạ, Tử Thần Quân xuất kinh làm nhiệm vụ, trên đường trở về thì bị mưa lớn chặn lại ở vùng ngoại thành.
Gần đó có kho hàng của Tú Vân Các.
Người giữ kho là một ông lão, thấy họ đến trú mưa, liền chuẩn bị áo khô, hâm hai vò rượu nóng.
Sau đó ông tựa người vào ghế tre trước hiên, châm một tẩu thuốc.
Tùy tùng thấy áy náy, mời ông vào trong uống rượu cùng mọi người cho ấm.
Ông lão gõ gõ tẩu thuốc, cười bảo:
“Chờ lão hút xong điếu này đã. Đông gia nhà ta mũi thính lắm, vải vóc còn phải xông qua cánh hoa. Nếu để cô nương ấy ngửi thấy mùi khói thuốc, lão già này mất tiền công là cái chắc.”
Tùy tùng bật cười: “Đông gia nhà ông dữ vậy sao?”
Lão nhân bĩu môi: “Chứ còn sao nữa, là cô nương thôi đấy, mà lợi hại lắm cơ.”