Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc
Chương 7
Gió đêm mát lạnh, ta và Tiêu Dư An trò chuyện về quá khứ của ta.
"Ta lớn lên ở một ngôi làng nhỏ ngoài Đôn Châu thành. Nơi đó nằm ngay giao điểm của ba quốc gia: Tấn, Ưu Sơn và Đột Quyết, có rất nhiều thương nhân qua lại, họ nghỉ chân ở đó.”
"Từ khi ta còn bé, ta đã sống trong một viện từ thiện. Ở đó có rất nhiều trẻ em, hoặc là mất cha mẹ, hoặc là không biết thân phận. Trong viện có người Ưu Sơn, người Đột Quyết, người Hán, còn có những đứa trẻ như ta, chẳng biết mình thuộc về đâu.”
"Viện từ thiện đó có một đôi vợ chồng già, họ cả đời không có con. Khi ta còn nhỏ, cuộc sống khá yên bình, ông lão dạy chúng ta học chữ, bà lão nấu ăn giặt giũ cho chúng ta. Lúc nhỏ, ta thích nhất là buổi tối, cùng bạn bè nằm trên cát, nhìn những vì sao trên trời."
Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nói với Tiêu Dư An: "Trường An đẹp lắm, nhưng sao trời ở đây không sáng bằng ở sa mạc."
Tiêu Dư An dừng lại, cùng ta nhìn lên bầu trời đầy sao: "Sao trời ở Trường An đã tan vào ánh sáng của muôn nhà. Nhưng nếu có cơ hội, ta cũng thật muốn được nhìn thấy bầu trời Tây Bắc."
Chúng ta tiếp tục đi dọc hành lang, ta kể tiếp: "Vào khoảng mười hai, mười ba tuổi, người Đột Quyết tấn công, tiêu diệt Ưu Sơn, làng của chúng ta cũng bị họ phá hủy. Rất nhiều người mất nhà cửa, trở thành những người lưu vong. Lúc đó, một ca ca lớn trong viện từ thiện đã dẫn chúng ta chạy trốn, nhưng cả sa mạc lúc nào cũng đầy chiến tranh, chẳng biết phải sống sao. Vì vậy, ta và họ trở thành những kẻ cướp đường."
"Cướp đường?" Tiêu Dư An ngạc nhiên hỏi.
Ta vẫy tay: "Không phải như ngài nghĩ đâu, ta không làm những chuyện ác. Người Đột Quyết thường hay cướp bóc những thương nhân đi qua sa mạc, chúng ta chỉ lén lút lấy lại những đồ đạc bị cướp từ người Đột Quyết, chia cho những người già và trẻ em không có thức ăn."
Tiêu Dư An nghe rất chăm chú, rồi cười với ta, giơ ngón cái: "Y Y, ta thực sự bắt đầu kính phục ngươi rồi."
Ta nhún vai: "Không có gì đáng kính phục cả, chỉ là chuyện không còn cách nào thôi. Thời gian đó, chúng ta sống như những kẻ chạy trốn khỏi người Đột Quyết, có lúc lạc đường ở những vùng đất lạ, phải nghĩ cách tìm ra đường, không thì chỉ có thể làm mồi cho sói thôi. Dần dần, ta cũng học được cách nhận ra đường đi."
Tiêu Dư An vẫn chưa hết tò mò, hỏi tiếp: "Vậy sau đó, sao ngươi lại không làm cướp nữa?"
Ta hừ một tiếng: "Ngài tưởng cái cuộc sống đó dễ chịu sao? Sau này có một lần, ca ca dẫn chúng ta đụng độ trực tiếp với người Đột Quyết, và huynh ấy không bao giờ trở lại. Chúng ta không đủ sức mạnh để đối đầu với người Đột Quyết, chỉ có thể tự lo liệu lấy."
Tiêu Dư An thở dài. Hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Y Y, ta nhất định sẽ đem lại cho Tây Bắc hòa bình. Lúc đó, sẽ không còn đứa trẻ nào phải sống lay lắt như ngươi nữa."
Ta nhìn vào mắt Tiêu Dư An, ánh mắt của hắn sáng lên dưới bầu trời đêm, sắc bén như lưỡi dao.
"Ta tin ngài." Ta khẽ mỉm cười, "Hi vọng đến lúc đó, những đứa trẻ Tây Bắc sẽ được cha mẹ yêu thương nuôi nấng."
Tiêu Dư An cũng mỉm cười, rồi hỏi: "Y Y, ngươi có nghĩ tới việc tìm kiếm gia đình của mình không?"
Ta nghĩ một lúc, lấy chiếc lá ngọc từ cổ ra và đưa cho hắn xem.
"Chỉ có món đồ này là ta nghĩ đến khi nhắc tới gia đình. Còn lại, ta chẳng biết gì cả. Thế gian rộng lớn, biết tìm đâu đây?"
Tiêu Dư An cầm chiếc lá ngọc lên, quan sát một lúc, rất nghiêm túc nói: "Y Y, món đồ này rất mịn màng, trong suốt, không giống đồ của người thường. Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi tìm."
Ta do dự một chút, rồi cuối cùng cúi đầu lắc lắc: "Nhưng ta lại sợ. Sợ họ đã không còn, hoặc không muốn có ta nữa, cuối cùng chỉ là một sự mong chờ trong vô vọng."
Tiêu Dư An nhìn ta, đôi mắt hắn dịu dàng như làn gió sau cơn mưa.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Y Y, ngươi tốt như vậy, làm sao có ai lại không muốn có ngươi chứ."