Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 20

46

 

Ta không thể yên tâm về Lâm Bạch Vũ, lòng nóng như lửa đốt, ta muốn đi tìm hắn. Nhưng Tiêu Dư An đã phái người phong tỏa Lưu Nguyệt Các, ta chẳng thể ra ngoài.

 

Thanh Mai và Thanh Xuyến không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt tái mét, trước mặt ta cũng không dám lớn tiếng.

 

Lần đầu tiên, ta nhận ra, nếu Tiêu Dư An đã quyết tâm làm gì, ta chẳng còn cơ hội phản kháng.

 

Đến tối, Thanh Xuyến vội vã chạy vào nói: "Cô nương, người bên ngoài đã rút đi rồi!"

 

Ta lập tức đứng lên, bước ra ngoài, nhưng lại không biết Lâm Bạch Vũ ở đâu. Ta nghĩ hay là đến hỏi Lưu tiên sinh, có lẽ ông ấy biết gì đó.

 

Nhưng vừa ra khỏi cửa, ta lại sững sờ.

 

Tiêu Dư An đang đứng dưới cây ngoài cửa, hình như đã đứng đó lâu rồi.

 

Ta đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, không biết nên quay lại hay cứ thế đi qua.

 

"Y Y." Hắn gọi tên ta, giọng có chút khàn.

 

"Ta có thể... vào ngồi một lát không?"

 

Ta không nỡ đẩy hắn ra ngoài. Gật đầu cho phép hắn vào nhà.

 

Thanh Mai mang hai tách trà vào cho chúng ta, ta và Tiêu Dư An ngồi đối diện nhau. Hai người vốn dĩ rất hay trò chuyện, nhưng lúc này lại không ai mở lời.

 

Ta buồn chán nghịch nghịch chén trà trong tay, mới phát hiện ra Thanh Mai pha cho ta là trà hoa quả mà ta đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Dư An.

 

Trong lòng ta chợt như bị một vật nhọn đ.â.m vào.

 

Cuối cùng, Tiêu Dư An lên tiếng: 

 

"Ngươi không cần lo lắng quá về Lâm Bạch Vũ, hắn không nguy hiểm đến tính mạng."

 

Lòng ta nhẹ nhõm đi phần nào.

 

Tiêu Dư An cười đau khổ: 

 

"Nếu ta không nói câu này, ngươi chắc chắn không có tâm tình ngồi cùng ta ở đây, phải không?"

 

Ta cúi đầu trả lời: 

 

"Hắn là vì giúp ta nhận tội mà phải như vậy. Nếu hắn thực sự gặp chuyện, ta không yên lòng."

 

"Ta cũng đâu dễ chịu." Hắn nói, "Bạch Vũ là bạn chí cốt của ta, nếu hắn gặp chuyện gì, ta cũng không yên tâm."

 

"Vậy sao ngài lại để cho Tô Hạo Ninh phạt hắn nặng như vậy!" Ta không kiềm chế được, giọng nói cao lên, "Rõ ràng chỉ cần ngài nói một câu, hắn sẽ đỡ khổ hơn, sao ngài không giúp y?"

 

"Y Y." Tiêu Dư An cố gắng bình tĩnh lại, "Bạch Vũ lớn lên cùng ta, dù thế nào, hắn cũng không bao giờ phản bội ta. Nhưng Tô Hạo Ninh không giống vậy, chiến sự sắp bắt đầu, ta không thể thiếu người này, phải tin tưởng người ấy."

 

Ta đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn khó tả, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: 

 

"Vậy những người càng thân với ngài, lại càng dễ bị tổn thương, phải không?"

 

Tiêu Dư An nuốt khan, đôi mắt hắn đỏ lên.

 

Hắn nói: 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận