Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 26

61

 

Ta và Tiêu Dư An lén núp dưới chân đồi cát, ta có thể nghe thấy tiếng vó ngựa của quân Đột Quyết ngày càng gần hơn.

 

Ta dùng tay chỉ vào không khí, lầm bầm đếm: "Một..."

 

"Hai..."

 

Khi ngón tay thứ hai còn chưa duỗi ra hết, ta bỗng vươn người lên, hạ môi xuống, chạm vào môi của Tiêu Dư An.

 

Đôi môi của hắn lạnh và mềm, ngọt ngào hơn cả những gì ta tưởng tượng.

 

Khi Tiêu Dư An còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ta nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, rồi xoay người, vội vã chạy về phía quân Đột Quyết đang đến.

 

Tiêu Dư An, đêm hôm đó chàng nói những lời ấy, ta đều nghe thấy. Chàng không phải muốn hôn ta sao? Ta đồng ý rồi.

 

Nhưng hôm nay, chuyện này không thể được nữa, ta đã hứa với Tô Hạo Ninh sẽ bảo vệ an toàn cho hắn. Nếu ta không dẫn chúng đi xa, cả hai chúng ta chắc chắn sẽ bị quân Đột Quyết bắt được.

 

Chàng xem, lần này ta lại lừa chàng rồi. Ta buộc chàng với Sa Sa, nói là để dây cương không bị tuột. Nhưng thực ra, ta làm vậy là để khi ta chạy đi, chàng không đuổi kịp ta.

 

Tiêu Dư An, chàng là hoàng đế đấy. Còn có biết bao nhiêu người đang chờ chàng trở về, vì vậy, chàng nhất định phải bình an trở về.

 

Quân Đột Quyết đã phát hiện ra ta, ta chạy thục mạng trên sa mạc, chạy càng xa, thời gian để Tiêu Dư An có thể chạy trốn càng dài.

 

Ta nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng chó săn sủa điên cuồng, tiếng gầm gừ của quân Đột Quyết mỗi lúc một gần. Cuối cùng, một cây roi quất vào lưng ta, phát ra tiếng "phập" khi đập vào da thịt, rồi tiếng cát bay văng xung quanh.

 

Ta ngã xuống cát, lưng đau buốt. Khi ngẩng đầu lên, xung quanh đã bị quân Đột Quyết bao vây.

 

Mũi kiếm của quân Đột Quyết dừng lại dưới cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên.

 

Kẻ đứng đầu, một tên có râu quai nón, thô bạo giật phăng khăn trùm đầu và dây đeo trên trán ta, cười độc ác: "Con ả này là người Hán. Biết đâu có thể hỏi ra được chút gì đó."

 

62

 

Đám quân Đột Quyết này là một nhóm lính tuần tra nhỏ, chúng đưa ta về đại doanh của quân Đột Quyết.

 

Mấy tên to con buộc ta vào chuồng ngựa, dùng roi thấm nước lạnh quất vào người ta, ép ta phải khai ra vị trí đóng quân của quân Tấn.

 

Ta chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: "Ta chỉ là một thương nhân, bị lạc đoàn nên mới bị các ngươi bắt được, ta chẳng biết gì cả."

 

Nhưng bọn Đột Quyết vẫn khăng khăng cho rằng ta là người Hán, nhất định biết được quân của Lâm Bạch Vũ đang đóng ở đâu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận