Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc
Chương 24
56
“Y Y.”
Tiêu Dư An đỡ ta đứng vững, tay hắn không dám buông ra nửa phần.
Ta nhìn xung quanh, đại khái xác định được phương hướng chúng ta đang ở, nếu tiếp tục đi, sẽ đến vùng hoang mạc mênh mông.
Ta chỉ về phía trước: “Ở phía trước không xa có một khu chợ cát, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi một chút.”
Mặc dù không quá xa, nhưng nếu phải đi bộ, chúng ta cũng đã phải đi được gần nửa ngày.
Khi đến khu chợ, trời đã gần tối, ta và Tiêu Dư An vừa khát vừa đói, thực sự chẳng khác gì những người tị nạn.
Dưới các lều tạm nghỉ, khói bếp bay lên nghi ngút. Tiêu Dư An đỡ ta ngồi xuống, nói: “Y Y, nàng nghỉ ngơi chút đi, ta đi một lát sẽ về ngay.”
Ta thấy hắn chỉnh lại y phục, đi hỏi vài người buôn bán thức ăn, nhưng lúc quay về, tay vẫn trống không, sắc mặt lại thoáng nét bối rối.
“Ngài đi đâu vậy?” Ta không hiểu rõ hắn làm cái gì.
Tiêu Dư An ấp úng trả lời:
“Ta muốn đi xin chút thức ăn, đã hỏi vài nhà, nhưng họ chẳng thèm để ý đến ta.”
Thấy ta cười, hắn lại càng không dám mở miệng, đỏ mặt nói:
“Ta nghĩ mình đã nói rất lịch sự rồi mà, họ có phải là không hiểu ta nói gì không?”
Ta cười đến vai rung lên:
“Đại ca à, họ là thương nhân đó, họ chỉ quan tâm đến tiền thôi! Dù ngài có nói khéo đến mấy cũng chẳng ai bố thí cho đâu!"
Ta nhìn xung quanh, thấy một đoàn thương nhân Ba Tư đang nghỉ chân không xa. Ta vỗ vai Tiêu Dư An, nói: “Ngài nhìn nè.”
Ta xắn tay áo lên, nhặt một đoạn cỏ cắm vào miệng để trông hoang dã hơn. Sau đó, ta lấy từ cổ ra chiếc lá liễu bằng ngọc mà ta vẫn luôn mang theo, cầm trong tay.
Tiêu Dư An ngăn ta lại, hỏi: “Y Y, nàng định làm gì vậy?”
Ta hất tay: “Chúng ta cần tiền, ta sẽ dùng cái này đổi lấy thức ăn.”
Tiêu Dư An suy nghĩ một chút, rồi lấy chiếc nhẫn ngọc trên tay đưa cho ta: “Dùng cái này đi.”
57
Ta đẩy lại.
“Đây là vật do phụ thân ngài để lại, ngài không thể làm mất.”
Tiêu Dư An kiên quyết: “Y Y, ta ít nhiều cũng biết cha mẹ mình là ai. Nhưng chiếc lá liễu này, có lẽ là tín vật duy nhất giúp nàng tìm lại gia đình. Nếu đánh mất, nàng sẽ chẳng còn cách nào gặp lại họ nữa."
Ta có chút do dự. Liệu ta có thể tìm lại được gia đình mình trong kiếp này không?
Tiêu Dư An nắm lấy tay ta, nhét chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi đi, ta cũng đói rồi.”
Hai mươi phút sau, khi ta dẫn theo hai con lạc đà, tay cầm một bao bánh nướng và một ít tiền quay lại, ánh mắt Tiêu Dư An sáng lên.
Hắn xoa đầu ta, cười nói: “Y Y, nàng rốt cuộc là tiên nữ phương nào vậy?"