Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 21

48

 

Lâm Bạch Vũ bị thương rất nặng, liên tiếp mấy ngày đều sốt cao không tỉnh.

 

Người thi hành hình phạt là thuộc hạ của Tô Hạo Ninh, bọn họ ra tay rất ác độc, dù không cướp đi mạng sống của Lâm Bạch Vũ nhưng thực sự khiến hắn phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.

 

Hàng ngày ta đều đến thăm hắn. Có mấy lần, ta nghe hắn trong cơn mê man yếu ớt gọi vài tiếng: "Điện hạ, điện hạ..."

 

Lòng ta càng thêm nặng trĩu. Có lẽ hắn đang mơ về những ngày thiếu thời bên Tiêu Dư An. Nhưng nay đã qua tuổi thanh xuân rực rỡ, quân thần giờ đây chỉ biết cách biệt đôi nơi.

 

Khi hắn tỉnh lại, ta đang trong phòng đun nước, nghe thấy hắn yếu ớt hỏi: "Y Y, sao ta lại ở Minh Tế Thư Quán vậy?"

 

Ta vội vàng chạy tới, vừa khóc vừa cười nói: "Sư phụ, ngài mê man rồi sao? Đây là Ngự Dược Phòng, đâu phải Minh Tế Thư Quán?"

 

Lẽ nào ta chỉ có thể ở Minh Tế Thư Quán pha trà thôi sao?

 

Lâm Bạch Vũ lại nhíu mày, cố gắng ngồi dậy hỏi: "Y Y, ngươi đến thăm ta như vậy, chẳng phải là đang rõ ràng đối đầu với Tô Hạo Ninh sao? Bệ Hạ ở giữa, ngài ấy thật khó xử."

 

Ta tức giận, Lâm Bạch Vũ lại thành ra thế này, sao còn tiếp tục che chở cho Tiêu Dư An? Ta giận dữ nói: 

 

"Sư phụ, sao ngài vẫn bảo vệ Tiêu Dư An như vậy? Ngài chẳng phải thích hắn sao?"

 

Lâm Bạch Vũ đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, nếu nói là có tình ý gì với nam nhân, cũng không phải là không thể.

 

Nghĩ đến đây, ta càng tức giận hơn.

 

Lâm Bạch Vũ cười khẽ, khiến vết thương của hắn đau đớn, rồi hỏi:

 

"Y Y, là ta thích Bệ Hạ sao?"

 

Ta tránh ánh mắt của hắn, nói: 

 

"Ta đã nói với Tiêu Dư An rồi, ta muốn quay về Tây Bắc."

 

Lâm Bạch Vũ kinh ngạc, suýt nữa đứng không vững.

 

Hắn nhất định muốn ta ngồi xuống nghe xong lời hắn nói, như thể nếu ta đứng dậy, ta sẽ lập tức bỏ đi vậy.

 

Hắn nói: "Y Y, ta hiểu rõ nhất dáng vẻ một người khi động lòng là thế nào. Bệ hạ trong lòng là có ngươi. Nếu lòng ngươi cũng có ngài ấy, vậy xin hãy cố gắng thêm một chút, được không? Ngàn vạn lần… đừng để giống như ta. Nỗi đau này, cả đời cũng không xóa nhòa được."

 

Hôm đó, ta mới biết được, trong lòng Lâm Bạch Vũ từ lâu đã cất giữ một bóng hình. Nhưng hắn giấu quá sâu, nếu không phải vì ta, có lẽ hắn sẽ mãi không hé lộ vết thương lòng ấy.

 

49

 

Ta mang theo đầy tâm sự rời khỏi Ngự Dược Phòng, lang thang không mục đích trong cung, bỗng nhiên ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã đứng trước cửa của Đồng Văn Quán.

 

Ta mới chợt nhận ra, thời gian qua thật hỗn loạn, đã lâu không đến thăm Lưu tiên sinh rồi.

 

Ta thật sự muốn vào gặp Lưu tiên sinh, ông luôn là một trưởng bối hiền hòa trong lòng ta, cũng là một người bạn rất tốt, luôn biết cách cho ta lời khuyên mỗi khi ta cảm thấy bối rối.

 

Ta vừa định bước vào, thì bỗng thấy Tô Nguyệt Ninh từ trong Đồng Văn Quán bước ra.

 

Nàng ánh mắt sưng đỏ, hình như vừa mới khóc. Nàng hẳn là loại nữ tử khiến nhiều người yêu thích, dịu dàng, yếu đuối, chỉ cần nhìn một lần là khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

 

Nhưng trong lòng ta lại dâng lên một ngọn lửa tức giận không rõ nguyên do. Nàng đã đến giành lấy Tiêu Dư An, vậy mà bây giờ lại định giành luôn cả Lưu tiên sinh của ta.

 

Tô Nguyệt Ninh cũng thấy ta. Có lẽ trong thời gian qua nàng cũng nghe được một số lời đồn đại về ta, nên không còn khách sáo gọi ta là tỷ tỷ nữa, ánh mắt có chút khinh thường.

 

Ta tuyệt đối không thể thua về khí thế.

 

Ta khẽ cuốn lại vài sợi tóc mai, ngẩng đầu bước vào Đồng Văn Quán.

 

"Hừ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận