Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 10

Ta có thể thấy Triệu đại nhân gần như sắp khóc đến nơi, ông ta vội vàng dập đầu thật mạnh:

 

""Bệ hạ, thần có tội, thần có tội! Thần không nên đồng lõa với ông ta. Là Vương Kế nói rằng Y Y cô nương còn trẻ, không làm gì được chúng thần trong lúc thiếu vắng tướng quân, vừa vặn có thể nghỉ ngơi vài ngày... Thần không nên bị mê muội nghe theo lời hắn. Mong Bệ hạ tha tội cho thần!"

 

Thật không ngờ, hóa ra có một chuyện khác đang chờ ta giải quyết!

 

"Y Y." Hắn ra hiệu cho ta đứng dậy, nhìn Vương Kế một cái rồi hỏi: "Vậy ngươi thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Trẫm cho ngươi quyền quyết định."

 

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Bệ hạ, nếu Vương đại nhân đã nhận ra sai lầm, thì để hắn chuộc tội bằng hành động, chuyện này coi như qua đi."

 

Ta thấy mắt hắn khẽ nhíu lại, như đang cười nhạo ta.

 

Hắn lạnh lùng nói: "Đưa hắn ra ngoài, đánh hai mươi trượng, vĩnh viễn không được bổ nhiệm lại."

 

Vương Kế lập tức ngất xỉu.

 

Hắn cười nhẹ, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong phòng, giọng điệu lạnh lẽo: 

 

"Còn ai có ý kiến gì không?"

 

Cả phòng đều quỳ rạp xuống, cúi đầu đáp: 

 

"Bệ hạ thánh minh."

 

Ngày hôm đó, ta lại hiểu thêm về hắn. Hắn không phải là người hiền hòa như ta tưởng.

 

Hoặc có thể, sự hiền hòa của hắn chỉ dành riêng cho ta mà thôi.

 

24

 

Ta kể lại mọi chuyện xảy ra ở Minh Tế Thư Quán cho Lưu tiên sinh nghe.

 

Nghe xong, Lưu tiên sinh bật cười, nói: "Hoàng thượng quản lý mọi việc, quả thực có chút phong thái của tiên đế năm đó."

 

Tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy lo lắng, bèn hỏi Lưu tiên sinh: "Thưa thầy, liệu cách xử lý của Hoàng thượng như vậy có khiến họ oán giận ta không? Cả ngày đều phải đối mặt với nhau, ta không muốn mãi trở thành kẻ xấu đâu."

 

Lưu tiên sinh ngồi xuống đối diện ta, hỏi: "Y Y, ngươi nghĩ xem, nếu các thương nhân ở Đại Mạc đi nói lý với những người Đột Quyết, thì những người Đột Quyết đó có thấy mình sai không?"

 

Ta lắc đầu, đương nhiên là không thể. Sau một hồi suy nghĩ, ta nói: "Thưa thầy, ý thầy muốn nói là, trước đây khi ta cầu xin họ, thực ra giống như các thương nhân nói lý với người Đột Quyết vậy?"

 

Lưu tiên sinh gật đầu, nói: "Y Y, nhiều việc không phải chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng là có thể đạt được mục đích. Thế gian này từ xưa đến nay đều là "kẻ mạnh được sống, kẻ yếu phải chết", đó là bản tính con người, họ muốn phục tùng một kẻ mạnh, nhưng không muốn giúp đỡ một kẻ yếu."

 

Ta suy ngẫm một lúc, dường như mình đã quá lâu không nhận ra sự quan trọng của uy nghiêm. Lần này, ta quyết định thử xem sao.

 

Ngày hôm sau, ta cố ý đến Minh Tế Thư Quán muộn hơn một chút.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận