Tiểu Sứ Giả Trên Sa Mạc

Chương 25

59

 

Ta và Tiêu Dư An nằm song song trên cát.

 

Giữa đêm, bầu trời tối đen như mực, giống như một mái vòm tròn, cả trời đầy sao lấp lánh, ánh sáng dịu dàng và dài lâu. Những ngôi sao ấy đã tô điểm cho bầu trời này suốt hàng nghìn năm, từng chiếu sáng những người lữ khách qua lại trong sa mạc này, giờ đây cũng đang chiếu sáng cho chúng ta.

 

Ta gối tay lên đầu, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua thảo nguyên, làm bay bay tà áo.

 

"Tiêu Dư An, chàng thấy bầu trời sao trên Đại Mạc này có đẹp không?"

 

"Quá đẹp." Giọng hắn thì thào bên cạnh.

 

Khi trước, khi ta muốn đến Trường An, ta cũng đã từng nằm như vậy trên Đại Mạc, nhưng lúc ấy chỉ có mình ta mà thôi.

 

Ta ngước nhìn bầu trời sao cao vời vợi, từ từ nói: "Tiêu Dư An, ta có chuyện muốn nói với chàng. Thực ra, ta đã lừa chàng."

 

Hắn nghiêng đầu nhìn ta: "Nàng lừa ta chuyện gì?"

 

Ta vẫn nằm thẳng, nói: "Con đường ta dẫn chàng đi không phải là để tìm Lâm Bạch Vũ. Ta thực sự muốn mang chàng đi trốn, đến một nơi không ai biết, rồi chàng sẽ chỉ là của một mình ta."

 

Hắn bật dậy ngồi thẳng.

 

Qua một lúc lâu, ta mới nghe thấy hắn hỏi: "Thật không?"

 

Hắn còn tin thật đấy. Tướng mạo ngớ ngẩn ấy, sao mà dễ thương thế.

 

Ta bật cười: "Không phải đâu. Ta chỉ đùa thôi, hai ngày nữa chàng sẽ gặp đại quân rồi."

 

Ta kéo Tiêu Dư An nằm xuống, quay lưng lại với hắn, nói: "Ta ngủ đây."

 

Nhưng ta chỉ mở mắt, gối đầu lên tay, chẳng hề có chút buồn ngủ.

 

Hồi nhỏ, vợ chồng lão ở thiện đường sợ chúng ta chạy loạn trong sa mạc, luôn kể những chuyện hư cấu để dọa dẫm chúng ta. Họ bảo trong sa mạc có kẻ bắt cóc trẻ con, nếu bị chúng bắt đi, sẽ phải làm vợ cho người ta.

 

Nhưng ta chưa từng gặp người như thế. Giờ đây, ta lại rất muốn làm một kẻ như vậy, bắt Tiêu Dư An đi, rồi lấy hắn làm chồng.

 

60

 

Ta đã rất lâu không thể ngủ được, nhưng lại nghe thấy có động tĩnh từ phía bên của Tiêu Dư An.

 

Ta vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ đã ngủ say.

 

Nhưng hắn chỉ ngồi dậy, dường như đang lặng lẽ nhìn ta.

 

Một lúc lâu sau, ta nghe thấy hắn khẽ hỏi: "Y Y, ta có thể hôn nàng một chút không?"

 

Ta nhắm mắt, không đáp, cảm nhận hơi thở của hắn dần dần tiến lại gần, hơi ấm nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt ta.

 

Ta không động đậy, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, trong lòng bất giác căng thẳng.

 

Hơi thở của hắn dừng lại bên môi ta một chút, rồi lại từ từ di chuyển lên, cuối cùng rơi nhẹ một cái hôn lên trán ta.

 

"Chúc nàng có một giấc mơ đẹp, tiểu cô nương của ta." Hắn khẽ thì thầm.

 

Khi hắn nằm xuống, không có tiếng động nào nữa, ta mới mở mắt ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận