Tiên hoàng đoạt xá Thái tử

Chương 9. “Dự khán” thượng triều

Hiện tại trẫm mới phát hiện, nếu đứng từ góc độ người đứng xem, cãi nhau đúng là một sự tình tuyệt vời như vậy, nếu không phải dùng chung một thân thể, thật muốn cầm hạt dưa vừa cắn vừa xem náo nhiệt.

Thật là thú vị.

Hộ bộ cùng công bộ rùm beng, song phương đều không nhường bước, tranh luận đến khí thế ngất trời.

Hộ bộ thượng thư tức giận đến mặt đỏ tía tai, cầm sổ con muốn ném lên mặt Công bộ Thượng thư, Công bộ Thượng thư cũng không cam chịu yếu thế, đưa tay nắm chặt mũ quan của Hộ bộ thượng thư.

Ở dĩ vãng, lúc này trẫm phải ra mặt ngăn lại, hoặc là an ủi, hoặc là các loại răn đe rồi đưa ra cách giải quyết.

Nhưng giờ phút này trẫm có chút hả hê cười lớn.

“Ha ha ha, ngươi đoán hai người bọn họ mà đánh nhau thì ai khỏe hơn ai?”

Bởi vì nguyên nhân dùng chung thân thể, Triệt nhi không cần mở miệng, trẫm vẫn có thể nghe được âm thanh của hắn.

Hắn rất bất đắc dĩ thở dài.

“Cũng không biết vì sao lại cãi nhau ầm ĩ như thế, nói chuyện bình thường không được hay sao?”

Sau đó, hắn liền mở miệng ngăn lại hai người, sau đó nhẹ nhàng phân tích vấn đề, thuận tiện đưa ra biện pháp giải quyết.

Việc này xử lý xong, chính vụ khác lại đến.

Trẫm nghe một hồi liền ngủ thiếp đi.

Chờ kết thúc tảo triều, trẫm cũng đã ngủ đủ.

Đây là lần thứ nhất trẫm ngủ trên triều hội.

Ôi, cảm giác còn rất tốt.

Lại cách một ngày, Hộ bộ thượng thư đưa đơn xin từ chức, nói tuổi già sức yếu, thân thể khó chịu, muốn từ quan trở lại quê hương dưỡng già.

Trẫm cười nhạo một tiếng.

“Lão nhân này thân thể tốt lắm, mùa đông hàng năm đều đi đến sông tại Hộ thành để bơi, bình thường có thể mỗi bữa ăn hai đấu gạo, so với trâu còn khỏe mạnh hơn.”

“Hắn muốn trộm lười đấy.”

“Nhanh giao việc khác cho hắn, giao nhiều vào.”

Chư vị muốn dùng mánh lới để nghỉ ngơi sao?

Mơ đi.

Dưới sự chỉ đạo anh minh của trẫm đám đại thần không có chỗ che thân.

“Quý Tư Mã thích uống rượu, dễ dàng say rượu hỏng việc, cho người nhìn chằm chằm hắn.”

“Ngô quốc công sợ vợ.”

“Tiền thị lang sợ chó.”

“Tôn Ngự sử thích mách lẻo.”

Lúc này, trẫm đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Trẫm tràn đầy phấn khởi bảo Triệt nhi đi tới hậu cung, nhìn vào hai mỹ nhân trước mặt đắc ý nói:

“Mỹ nhân từ Vệ quốc đưa tới đấy, thế nào? Có thích hay không? Phụ hoàng thay ngươi thu vào đấy.”

Triệt nhi trầm mặc một lát mới đáp:

“Phụ hoàng, nhi thần còn trong hiếu kỳ.”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tien-hoang-doat-xa-thai-tu/chuong-9-du-khan-thuong-trieu.html.]

Trẫm cũng trầm mặc.

“Ngươi nghĩ gì thế, trẫm chỉ đưa ngươi đến xem trước một chút, lại nói hiện tại tình huống chúng ta thế này không tiện....”

Tốt xấu, phải đợi đến khi trẫm rời đi đã.

Từ lúc Triệt nhi tỉnh lại, trẫm đã có quyết định rồi, trẫm phải mau chóng biến mất.

Bất quá trẫm cũng không có ý định nói cho Triệt nhi biết điều này.

Đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá tình cảm.

Trẫm sợ hắn lại suy nghĩ vẩn vơ.

 

Hoàng hậu, à không, hiện tại là Thái hậu.

Thái hậu tự mình xuống bếp làm cả bàn … đồ ăn mà nàng ấy thích ăn.

Trẫm trơ mắt nhìn Triệt nhi mặt không đổi sắc nuốt xuống món đậu hũ tứ xuyên cay xè thái hậu gắp cho hắn.

“Ngươi …ngươi cũng thích ăn cay sao?”

Triệt nhi trong lòng ừm một tiếng.

“Vẫn ổn ạ, không thích ăn, chỉ là có thể ăn được.”

Xem ra, đứa nhỏ này giống mẫu thân hắn. Trẫm liếc mắt nhìn An vương an tĩnh như chim cút ở một bên.

Tiểu tử này ngược lại giống trẫm, một ngụm cay cũng ăn không nổi.

Hắn tựa hồ cảm ứng được điều gì, thân thể co rúm xuống.

Thái hậu, lấy cho hắn một bát canh chua cay.

“Ngươi lạnh sao? Uống chút cay ủ ấm liền không lạnh nữa.”

“…”

Triệt nhi cười cười, thay hắn tiếp nhận canh.

“Mẫu hậu quên rồi, Thất đệ thích nhất là đồ ngọt.”

Tiếp theo đưa cho hắn một bát canh ngọt.

“Uống cái này.”

Thái hậu liếc mắt nhìn An vương.

“ Không có phẩm vị giống ai kia.”

An vương ôm bát, uống một ngụm canh ngọt, nhìn Triệt nhi, lại uống một ngụm, lại nhìn Triệt nhi.

Nhìn đến khi Triệt nhi cũng có chút run rẩy.

“Thất đệ ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Hắn chậm rãi nuốt xuống canh trong miệng, như có điều suy nghĩ nói:

“Hoàng huynh gần nhất sao ngươi không đạp ta nữa.”

Trẫm hừ lạnh một tiếng, tiểu tử này chắc thích ăn đòn.

Tiếp đó, hắn bởi vì thất thần bị nghẹn rồi, ho muốn c.h.ế.t đi sống lại.

Đáng lắm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận