Tiên hoàng đoạt xá Thái tử
Chương 11. Thế sự vô thường
Tiến đánh Vệ quốc tuyệt không phải là trẫm nhất thời hưng khởi.
Cũng không phải hoàn toàn vì Triệt nhi.
Nếu như trẫm không băng hà đột xuất, trong vòng năm năm, trẫm chắc chắn cử binh tiến về phía Nam.
Đại hạ nghèo nàn, trẫm sớm đã có tâm muốn đánh phía Nam.
Từ lúc chấm dứt trận chiến tại Bình Cầu Độ, trẫm vẫn luôn một mực góp nhặt quốc lực, chuẩn bị vì ngày sau.
Nhưng trẫm không đợi được.
Vốn cho rằng, cơ hội này sẽ giao đến trên tay Triệt nhi. Ai ngờ thế sự vô thường.
Trẫm đưa mắt nhìn Thôi Diễn.
Từ lúc trẫm đưa ra ý muốn xuôi nam công Vệ, hắn vẫn không nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm tư.
“Ý của Tướng quốc như thế nào?”
Sau khi Trẫm lên tiếng, cả điện đều tĩnh lặng lại.
Đám người nhất mực nhìn về phía Thôi Diễn.
Hắn chính là nguyên lão tam triều, trong triều uy vọng tối cao, lại đã từng tự mình mang binh cùng Vệ quốc giao chiến qua, tất cả mọi người đều chờ mong ý kiến của hắn.
Thôi Diễn trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm trẫm rồi nói:
“Thần già rồi, không dám nói bừa.”
Chúng thần thu hồi ánh mắt lại.
Tan triều, trẫm đem Thôi Diễn lưu lại.
“Ngươi không tán thành tấn công Vệ quốc?”
Thôi Diễn lắc đầu.
“Bệ hạ, thần xác thực đã già.”
Trẫm nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của hắn, đúng là đã không còn trẻ.
Trẫm nhấp một ngụm trà, tiện thể cũng đưa cho hắn một chén.
“Lại không bắt ngươi tự mình mang binh đánh giặc.”
Thôi Diễn cầm chén trà xoay quanh cũng không nói chuyện.
Trẫm không tự chủ được hướng về phía cánh tay trái sờ soạng, bị đánh lén tại Bình Cậu Độ lần kia, là Thôi Diễn liều c.h.ế.t cứu trẫm.
“Cũng không cần ngươi lại phải liều c.h.ế.t cứu ta.”
Thôi Diễn ngừng lại.
Trẫm thả tay, rủ mắt xuống, khẽ thở dài một hơi.
“Hậu tích bạc phát, xem xét thời thế. Tướng quốc đại nhân, ngươi nói lúc này nên công Vệ không?”