Tiên hoàng đoạt xá Thái tử
Chương 7. Đế sinh song sát?
Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng như lưỡi câu.
Khâm thiên giám, Giám Chính quỳ trên thiên điện gần hai canh giờ mò mẫm.
“Ngươi lặp lại lần nữa, đế sinh song sát là sao?”
Người kia khẽ ngẩng đầu, cẩn thận nhìn trẫm.
“Bẩm bệ hạ, theo thiên tượng bày ra, Tử Vi tinh gần đây dị động khác thường, nhất tinh song ảnh, hiện ra cục diện song sát.”
Trẫm trầm mặc.
“Nói tiếng người.”
Giám Chính dập đầu, tay áo không gió mà run rẩy, chờ hắn nặn ra quyết tâm, cắn răng mở miệng.
“Chính là xuất hiện hai ngôi Đế Tinh, cả hai trùng điệp lẫn nhau, một sáng một tối.”
Hắn nói xong những lời này tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, ngồi liệt trên đất.
“Xin bệ hạ trách tội.”
Trẫm không hiểu gì nhìn hắn.
“Phạt ngươi làm gì? Ngươi có bản lĩnh có thể quản được sao ở trên trời sao?”
Thấy trẫm xác thực không có ý trách cứ, hắn thở dài một hơi, do dự rồi mở miệng.
“Bệ hạ, thần xác thực không có bản sự quản sự tình của sao ở trên trời, nhưng phàm là liên quan đến thiên tượng, đều có chỗ đối ứng, sự là do người làm, cũng không phải đã hình thành thì không thể thay đổi được.”
“…”
Thực sự không chịu nổi kiểu nói chuyện này của hắn.
Quá khứ trẫm không tin những thứ này, cũng không thường triệu kiến bọn hắn, bọn hắn cũng không biết được thói quen ưa nói thẳng của trẫm:
“Ngươi có thể nói chuyện dễ hiểu chút được không? Đừng đem trẫm xoay tới xoay lui.”
Người kia xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Vâng, ý của thần là, thiên tượng chỉ có thể dự đoán được phương hướng đại khái mà thôi, sự việc vẫn phải do người đi làm, chỉ cần làm tốt cách đối phó, vạn sự đều có thể thay đổi được.”
“Đế sinh song sát, nhất định là có tiểu nhân âm thầm quấy phá, mới sinh ra góc khuất này, thần bất tài, nhưng nguyện hết mình hỗ trợ bệ hạ nhanh chóng gạt bỏ tai hoạ.”
Trẫm cẩn thận ngẩng mặt lên trời nhìn chằm chằm phía bắc hồi lâu.
Con mắt đều xót cả rồi, cũng không có nhìn ra song ảnh mà Khâm Thiên Giám nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tien-hoang-doat-xa-thai-tu/chuong-7-de-sinh-song-sat.html.]
Thôi, sự tình khác biệt vẫn là giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đến xem đi.
Đợi trẫm quay đầu lại, liền nhìn thấy người quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng thẳng lên, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào trẫm.
“Bệ hạ, thần nhất định dốc hết sở học suốt đời, hỗ trợ bệ hạ trừ bỏ uy hiếp, bảo hộ Đại Hạ ta vạn năm thái bình.”
Quả thực là một bài phát biểu dõng dạc, giống như sau một khắc nữa hắn liền phải ra chiến trường.
Trẫm nhấc nhấc tay, ra hiệu người kia đến gần.
Hắn hết sức kích động, bước nhanh đi lên trước.
Trẫm nhìn lướt qua phương hướng mật thất, chỉ vào bầu trời phía bắc hỏi hắn.
“ Có biện pháp làm biến mất ngôi sao sáng kia, lại để ngôi sao kế bên ngầm sáng lên không?”
Nghe được lời nói của trẫm, người đối diện như gặp phải sét đánh, cứng tại tại chỗ, nửa ngày sau hãy còn thẫn thờ.
“Bệ …bệ hạ …?”
“Ngôi sao sáng kia thế nhưng là ...”
Trẫm khoát khoát tay, ngừng lại lời hắn nói.
“Trẫm chỉ là hiếu kì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Một lát sau, hắn dường như ngộ đến điều gì, lại vội vàng quỳ xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía trẫm.
“Không hổ là bệ hạ, đăm chiêu lo lắng ngày đêm không phải là điều hay, bệ hạ nhất định là đã nghĩ xong, lấy đạo của người trả lại cho người, tiến công bất ngờ, đánh đòn phủ đầu, quá hay! diệu quá thay!”
Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy, trẫm cũng đành chịu.
Trẫm trầm mặc, nhìn người kia muốn nói lại thôi.
“Đứng lên đi.”
Cũng coi như …… là nhân tài đi.
Trẫm nghĩ nghĩ, hỏi hắn
“Ngươi có khả năng tính ra bóng đen kia ở chỗ nào không?”
Hắn lắc đầu, vẻ mặt lộ ra đầy sầu khổ.
Trẫm thấy thế, liền cho hắn lui xuống.
Cũng không phải không thu hoạch được gì.