Tiên hoàng đoạt xá Thái tử
Chương 5. Đối phó sứ thần
Thời điểm rối bời thế này, Vệ quốc lại cho sứ thần tới.
Bên ngoài rêu rao đến chúc mừng tân vương Đại Hạ đăng cơ, nhưng trên thực tế ai cũng biết bọn hắn mang theo ý của Tuý Ông không phải ở rượu.
Đơn giản là đến tìm hiểu một chút, nếu có thể lợi dụng thời cơ, liền thừa dịp hỗn loạn châm ngòi ly gián một phen.
Tiểu nhi tử ngu ngốc của trẫm lúc này thế mà còn trúng kế.
Vệ quốc sứ thần chân trước đem một rương đông châu cũng trăm thớt tơ lụa đến An vương phủ của hắn, trẫm chân sau liền đã nhận được tin tức.
Tên tiểu tử ngu ngốc này còn đắc ý ngay trước mặt trẫm thay Vệ quốc nói lời hay.
Trẫm hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống xúc động chửi hắn một trận.
Đồ không kiến thức, ngu xuẩn, mới một ít đồ như thế đã bị thu phục rồi.
Bất quá cũng không thể chỉ trách hắn, Đại Hạ tuyệt đại bộ phận quốc thổ đều là những vùng đất nghèo nàn, dân phong bưu hãn, vật khí thô ráp, vât dụng xét về độ tinh xảo kém xa phía nam, ví dụ như tơ lụa hàng dệt tại Đại Hạ được xem như vật hiếm có.
Trẫm đem tên tiểu tử ngu ngốc này dạy dỗ lẫn dọa nạt một phen, nhưng nhìn đến biểu hiện mê mang của hắn liền biết chẳng khác nước đổ đầu vịt.
“Hoàng huynh, sao ta cảm giác ngươi trở nên giống như phụ hoàng trở nên thích càm ràm rồi?”
Trẫm nhìn bộ dáng không nên thân của hắn, giận không chỗ phát tiết, nhấc chân liền đạp tới.
“Cút về phủ suy nghĩ thật kỹ đi.”
Hắn che lấy m.ô.n.g hướng ra bên ngoài chạy.
“Trời đất, ngay cả cường độ đều có thể giống phụ hoàng như đúc!”
Sứ thần Vệ quốc còn đưa tới hai vị mỹ nhân cho trẫm.
Đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tien-hoang-doat-xa-thai-tu/chuong-5-doi-pho-su-than.html.]
Dáng dấp đẹp mắt, nói chuyện êm tai, có thể làm thơ, vẽ tranh còn hát hay nhảy giỏi nữa.
Bọn hắn còn hỏi trẫm có lọt vào mắt trẫm không.
Trẫm gật gật đầu, mỹ nhân cười đến mười phần hiền lành, tài tình như thế, hài tử của trẫm thật là có phúc.
Trẫm liền vung tay lên thu vào hậu cung.
Mỹ nhân sau khi tiến cung, Sứ thần Vệ quốc lại tìm các loại lý do tận khả năng ở lại Đại Hạ thêm một thời gian.
Nghe nói trong thời gian này, bọn hắn trong tối ngoài sáng muốn cùng hai vị mỹ nhân trong cung đưa tin tức, nhưng đều không thực hiện được.
Ài, nghĩ gì thế không biết.
Đã bước vào hoàng cung Đại Hạ của ta, chính là người Đại Hạ ta rồi.
Về phần mấy triều thần không an phận, trẫm gi-ết một nhóm, bãi miễn một nhóm, lại thêm có Thôi Diễn cân nhắc điều đình bên trong, dần dần đều an phận xuống, mỗi người lo lỏm quản lí chức vụ của mình.
Sứ thần Vệ quốc không có nơi để thi triển tài năng, liền xám xịt dẹp đường trở về nước.
Thu thập xong một loạt chuyện phiền toái này, trẫm rốt cục có thời gian nhàn rỗi.
Cuối cùng cũng thuận lợi thay Thái tử ngồi vững vàng hoàng vị.
Kỳ thật vốn cũng không có gì phải sầu lo, trẫm đã sớm an bài tốt cho tiểu tử này rồi, chiếu thư kế vị, đại thần phụ chính, binh quyền quốc khố, trẫm đều lo lắng thỏa đáng đến rõ ràng cho hắn rồi.
Cho dù không có trẫm, hắn cũng đều có thể ứng phó được, dù sao cũng là hài tử mà từ nhỏ trẫm tự mình đích thân dạy dỗ.
Ai biết đến cuối cùng, thế mà thân thể trẫm không thể gồng gánh được.
Mười bốn tuổi trẫm kế vị, tại vị hơn ba mươi năm, dù không gọi được là minh quân xuất chúng, cũng được tính là chăm chỉ cần cù.
Nhưng đến năm bốn mươi lăm tuổi này, đột nhiên trẫm cảm giác tinh lực thật không đủ dùng, dĩ vãng thức đêm nghiêm túc phê tấu sớ, ngã đầu ngủ một giấc liền có thể hồi phục lại, bây giờ làm sao cũng cảm thấy mệt, làm sao cũng không hồi phục nổi.