THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BAO CÁT
Chương 42 Nước Mắt Thánh Nữ Mới
Ánh sáng trắng bạc của ngọc phù dịch chuyển lóe lên rồi tắt ngấm, ném cả ba người và một con rắn ra khỏi vòng xoáy không gian hỗn loạn.
"RẦM!"
Cả nhóm rơi tự do từ độ cao vài trượng, đáp xuống một thảm lá cây mục nát trong một khu rừng rậm hoang vu. Tuyết Nguyệt, người đã tiêu hao gần hết linh lực và tinh thần lực để kích hoạt lá ngọc phù cuối cùng, lảo đảo đáp xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, một dòng máu tươi từ khóe miệng rỉ ra.
Trần Trường Sinh thì quen thuộc hơn với việc này. Hắn rơi xuống với một tiếng "bịch" nặng nề, toàn thân ê ẩm, nhưng ngoài việc cảm thấy đau như thường lệ thì không có gì đáng ngại. Hắn vội vàng kiểm tra Tiểu Hắc trong lòng, thấy nó vẫn đang say ngủ sau khi đã kiệt sức, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ai trong số họ có thời gian để ý đến tình trạng của bản thân. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Phong.
Y nằm đó, giữa đống lá cây, giống như một cái xác, trắng bệch, vải rách nát. Bộ bạch y của y đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm, lồng ngực lõm xuống một mảng đáng sợ, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được. Sinh cơ trong cơ thể y đang trôi đi nhanh chóng như một dòng sông vỡ đê, bị luồng ma khí đen kịt của Hắc Lang Vương ăn mòn một cách tàn nhẫn.
"Lâm Phong!"
Tuyết Nguyệt hét lên một tiếng thất thanh, tiếng hét mang theo một sự hoảng loạn và sợ hãi mà nàng chưa từng trải qua trong đời. Nàng quên đi cả sự mệt mỏi và thương thế của mình, lảo đảo chạy tới, quỳ xuống bên cạnh y.
Nàng run rẩy đưa tay ra, định chạm vào y, nhưng lại không dám, sợ rằng chỉ một cái chạm nhẹ cũng sẽ làm cho thân thể mong manh kia tan vỡ. Nước mắt, thứ mà nàng tưởng rằng đã sớm đóng băng cùng với đạo tâm của mình, không biết từ lúc nào đã tuôn ra như suối, chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, thánh khiết.
Trần Trường Sinh đứng ở phía xa, nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một cảm giác nặng trĩu. Hắn không hiểu nhiều về tu luyện, nhưng hắn có thể nhìn ra, Lâm Phong sắp không qua khỏi. Hắn nhớ lại cảnh tượng cha mẹ mình nằm trong vũng máu năm xưa, trái tim bất giác nhói lên một cái.
Hắn và Lâm Phong, dù một người luôn gọi hắn là "Sư phụ", một người thì luôn cảm thấy y phiền phức, nhưng sau bao nhiêu lần vào sinh ra tử, trong lòng hắn đã sớm coi tên kiếm tu đầu gỗ này là người bạn duy nhất của mình.
Tuyết Nguyệt, sau vài giây hoảng loạn, đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của một Thánh nữ. Nàng biết bây giờ không phải là lúc để khóc lóc. Nàng ra hiệu cho Trần Trường Sinh bế Lâm Phong lên
"Tìm một nơi an toàn!" nàng nói với Trần Trường Sinh, giọng nói khàn đặc nhưng vô cùng kiên quyết.
Họ đã chạy, chạy mãi trong khu rừng rậm, không dám ngoảnh đầu lại, cho đến khi hoàn toàn kiệt sức, mới tìm được một hang động nhỏ được che giấu kỹ sau một thác nước.
Bên trong hang động, ánh lửa bập bùng chiếu rọi lên ba bóng người, tạo ra những cái bóng dài ngoằng, im lìm trên vách đá ẩm ướt.
Trần Trường Sinh ngồi ở một góc xa nhất, đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại hết mức có thể. Hắn không dám nhìn, cũng không dám thở mạnh. Hắn chỉ ngồi đó, ôm Tiểu Hắc đang ngủ say trong lòng, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc trộm về phía trung tâm hang động với vẻ mặt đầy tội lỗi và bất an. Hắn cảm thấy toàn bộ sự việc này, suy cho cùng, đều là do cái miệng ham ăn và cái thân thể phiền phức của mình mà ra.
Ở trung tâm hang động, không khí lại hoàn toàn khác, nặng nề và bi thương.
Tuyết Nguyệt đang ngồi bên cạnh một tảng đá phẳng, nơi Lâm Phong đang nằm bất tỉnh. Nàng đã cẩn thận lau sạch vết thương cho y, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Giờ đây, nàng đang dùng một chiếc khăn lụa thấm nước suối mát lạnh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang túa ra trên vầng trán nhợt nhạt của y.
Vẻ mặt nàng không còn lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm nữa. Thay vào đó là một sự lo lắng, xót xa và một tia dịu dàng mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra. Dải lụa Nguyệt Hoa Lăng lẳng lặng lơ lửng bên cạnh, tản ra hàn khí nhè nhẹ, giúp cho không khí trong hang động luôn mát mẻ, dễ chịu, cố gắng làm dịu đi vết thương ma khí của Lâm Phong.
Tuyết Nguyệt nhìn khuôn mặt không còn một giọt máu của Lâm Phong, lồng ngực y phập phồng yếu ớt, vết thương ma khí trên ngực vẫn còn tỏa ra từng luồng khói đen nhàn nhạt, ăn mòn sinh cơ của y. Trái tim nàng đau như có ai đó đang dùng dao cắt.
Tại sao? Tại sao ngươi lại ngốc như vậy?
Nàng lẩm bẩm trong lòng. Tại sao y lại phải dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ nàng? Nàng và y, chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, đồng hành chưa được bao lâu.
Nàng không chút do dự, lật tay một cái. Một bình ngọc nhỏ trong suốt như pha lê, bên trong chứa một viên đan dược màu trắng sữa, tỏa ra sinh cơ nồng đậm và mùi thơm dịu nhẹ, hiện ra trong tay nàng.
Đây là "Bách Niên Tục Mệnh Đan", một trong những đan dược bảo mệnh quý giá nhất của Băng Cung, được luyện từ hàng trăm loại linh dược ngàn năm. Dù chỉ còn một hơi thở, uống vào cũng có thể kéo dài tính mạng thêm một trăm năm, đồng thời có hiệu quả chữa trị thần kỳ. Viên đan dược này, là do chính tay Cung chủ ban cho nàng để phòng thân, cả Băng Cung cũng chỉ có ba viên.
Nhưng lúc này, nàng không có một chút tiếc nuối nào. Nàng cẩn thận đỡ Lâm Phong ngồi dậy, tựa vào lòng mình, một hành động thân mật mà nàng chưa từng làm với bất kỳ người đàn ông nào. Nàng nhẹ nhàng tách đôi môi khô khốc của y ra, đưa viên đan dược vào.
"Ưm..."
Lâm Phong dường như cảm nhận được, y khẽ rên lên một tiếng, nhưng vẫn hôn mê sâu. Đan dược vào miệng, lập tức hóa thành một dòng nước ấm, mang theo sinh cơ bừng bừng, chảy vào trong cơ thể y, đi đến đâu, ma khí đen kịt đều bị xua tan đến đó.
Vết thương trên ngực y bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ. Sắc mặt của y cũng dần dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn.
Thấy đan dược đã có hiệu quả, Tuyết Nguyệt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng lại cẩn thận đặt y nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người y.
Nàng cứ ngồi đó, thức trắng cả đêm, không rời nửa bước. Thỉnh thoảng, nàng lại đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán y, ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Nàng không hề hay biết rằng, ở một góc tối, có một "cao nhân" đang lén lút quan sát.
"Này, Tiểu Hắc," Trần Trường Sinh thì thầm với con rắn trên tay. "Ngươi xem, cô nương kia có phải là thích tên đầu gỗ đó rồi không? Tên đó cũng ngốc thật, người ta đẹp như vậy, lại còn lo lắng cho mình như thế, sau này mà không cưới người ta thì đúng là đồ bỏ đi."
Tiểu Hắc kêu lên vài tiếng "chít chít" đồng tình, cái đầu nhỏ gật gù liên tục.
"Ta thấy cũng đúng," Trần Trường Sinh gật gù. "Lúc tên đó bị thương, trông cô ta còn sợ hơn cả lúc bị ma đầu kia đánh nữa. Haizz, đúng là tình yêu của người tu tiên, thật là phức tạp và... tốn thuốc."
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua màn nước của thác, chiếu vào hang động, tạo thành những dải cầu vồng lấp lánh.
Lâm Phong từ từ mở mắt. Cảm giác đau đớn xé rách toàn thân đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, thoải mái. Y cảm thấy linh lực trong cơ thể không những không bị tổn hại, mà còn có phần tinh thuần và ngưng luyện hơn trước sau khi trải qua một trận sinh tử.
Y ngồi dậy, nhìn thấy Tuyết Nguyệt đang gục đầu ngủ bên cạnh tảng đá, đôi mày liễu khẽ nhíu lại vì mệt mỏi, trong lòng y đột nhiên rung động một cách mạnh mẽ.
Y nhớ lại khoảnh khắc trước khi mình ngất đi. Y đã nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, tuyệt vọng và đau đớn của nàng. Vẻ mặt đó, đã khắc sâu vào trong tận cùng linh hồn y.
Lần đầu tiên trong đời, trái tim sắt đá vốn chỉ có kiếm đạo của Lâm Phong, đã xuất hiện một vết nứt, và một hình bóng xinh đẹp đã lặng lẽ bước vào, lấp đầy nó.
Y nhẹ nhàng đưa tay lên, muốn gạt đi một sợi tóc mai đang dính trên má nàng, nhưng lại sợ làm nàng thức giấc, đành phải rụt tay lại.
Đúng lúc này, Tuyết Nguyệt cũng giật mình tỉnh giấc. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phong đã tỉnh, đang nhìn mình không chớp mắt.
"Ngươi... ngươi tỉnh rồi à?" Nàng có chút bối rối, vội vàng đứng dậy, quay mặt đi để che giấu vẻ mệt mỏi và đôi mắt hơi sưng húp của mình. Nàng cố gắng lấy lại giọng điệu lạnh lùng thường ngày.
"Thấy thế nào rồi? Chưa chết được chứ?"
Lâm Phong nhìn bóng lưng của nàng, một dòng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Y không phải là một tên ngốc thực sự. Sự quan tâm không thể che giấu của nàng, y hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Y mỉm cười, một nụ cười chân thành và có chút ngượng ngùng.
"Đa tạ... đã chăm sóc cho ta."
Câu nói này, không còn là sự khách sáo như mọi khi, mà chứa đựng một sự cảm kích chân thành và một tia tình cảm vừa mới nảy mầm.
Tuyết Nguyệt nghe vậy, thân hình mềm mại khẽ run lên một chút. Nàng không quay đầu lại, chỉ "hừ" lạnh một tiếng.
"Ai... ai thèm chăm sóc cho ngươi! Ta chỉ là không muốn mang theo một cái xác chết vướng víu trên đường thôi!"
Dù miệng nói vậy, nhưng nếu Lâm Phong có thể nhìn thấy, y sẽ phát hiện ra, vành tai trắng như ngọc của nàng, đã đỏ ửng lên từ lúc nào.
Trần Trường Sinh ngồi ở góc hang, chứng kiến toàn bộ màn tình cảm sến súa này, trong lòng chỉ thở dài.
Hắn vỗ vỗ vào cái bụng đã bắt đầu kêu ọt ọt của mình và Tiểu Hắc, lẩm bẩm: "Thôi, chúng ta đi tìm gì ăn đi. Nhìn bọn họ chắc còn lâu mới xong."
Cả Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, sau khi đối mặt với áp lực sinh tử từ một cao thủ Kim Đan kỳ, đều có những lĩnh ngộ mới về con đường tu luyện của mình. Bình cảnh của cả hai đều có dấu hiệu lung lay.